Hai Long (14) cùng các cầu thủ Hà Nội FC mừng bàn thắng mở tỉ số trận đấu. Văn Hậu đánh đầu ghi bàn thắng nhân đôi cách biệt. Văn Hậu vỡ òa cảm xúc với bàn thắng đầu tiên cho Hà Nội FC sau hơn 4 năm. Việt Anh sau bàn thắng nâng tỉ số lên 3-0. Văn Quyết với 1 bàn
Hậu trường phim Thượng Dương Phú #Thượng_Dương_Phú_BTS #Chu_Nhất_Vi #Thượng_Dương_Phú Phù Dao Hoàng Hậu (Legend Of Fuyao) 扶摇 Behind the scene. Dancer Sona. 3:26. Sao Việt Ăn Vội Ở Hậu Trường: Hoa Hậu Giấu Bánh Mì Thấy Mà Thương | Điện Ảnh Net.
Này vị cổ hoàng sắc lá bùa, hiển nhiên cũng là tại phòng đấu giá trong dẫn phát rồi một ít khe khẽ nói nhỏ thanh, Tiêu Viêm có thể cảm giác được, vô số đạo linh hồn lực lan tràn đi ra, tại nơi hảo, cổ hoàng sắc lá bùa trên quét tới quét lui, muốn nhìn thứ này
Hoàng hậu tại thượng xin nhận một lạy của vi phu | Chapter 66丨đọc miễn phí, rất nhiều truyện tranh đọc online, ngôn tình hấp dẫn thú vị đều có trên Mê đọc truyện
Tự Long hóa hoàng hậu lại gặp ngay hoàng thượng thích công công | Ơn Giời Cậu Đây Rồi - Mùa 6 Thứ hai - 02/09/2019 18:18 Nguồn tin: www.hayviet.net
Tác giả: Thượng Huyền Nguyệt Nhi Thể loại: trọng sinh, cung đình,tình hữu độc chung, cung đấu, không ngược, sinh tử văn 1×1, HE Nhân vật chính: Ân Thần Dục - Thượng Quan Tử Ngọc Cp phụ: Bách Lý Hiên, Liễu Tịch Editor: Viên Há Cảo Văn án: Ân đế Ân Thần Dục muốn lập sủng phi của mình làm Hoàng Hậu, nhưng
veRrgDb. Thời tiết đột nhiên nóng kịp dự liệu, người trong Hoàng cung đều phải chịu trận trong bầu không khí oi bức, mất đi sự tươi mát lúc ban Phi Yên là tuyết hồ, cho dù thành tiên cũng sửa không được tập tính thuở ban sơ. Nàng chán ghét mùa hè, càng không kháng cự được thời tiết quá mức oi bức. Vì thế, khi bầu không khí nóng bức lên, trong lòng Cơ Phi Yên càng phiền, cáu kỉnh hơn. Nàng mặc áo yếm, khoác váy bạc mỏng, bờ vai lấy một cái khăn lụa mỏng trong suốt che lấp, lộ ra vô hạn cảnh tiết như vậy, nên bày mấy bình rượu ngon, thừa dịp ánh trăng gợi tình mà tuý ẩm vui vẻ. Cơ Phi Yên ở trên nhuyễn tháp, kiều mị cười yếu ớt, "Người đâu, đem chút rượu đến cho bản cung. Nghe nói ngự thiện phòng có rượu chôn cất hơn sáu mươi năm, nhất định phải lấy cho bản cung nếm thử một chút." Nàng có chủ ý, đi chân trần dẫm lên nền đất lạnh, thực tại thoải mái. "Đêm nay bản cung muốn mời nhóm nương nương uống rượu, Hoàng hậu nương nương cũng mời đến." Nghĩ đến lời Thanh nhi, Cơ Phi Yên gọi tiểu thái giám truyền lời trở về, mị thanh nói "Chỗ Hoàng hậu vẫn là không nên đi, nàng tự nhiên sẽ đến đây.""Vâng." Được nương nương phân phó, tiểu thái giám vội vàng lui ra ngoài. Hắn chung quy là nửa nam nhân, trời nóng bức như vậy, nương nương lại xinh đẹp nóng bỏng như thế, hắn suýt nữa bị say mê, hít thở không thông, mém xíu ngã xuống đất không dậy cung nữ thái giám đến ngự thiện phòng lấy rượu lại quay về. Bọn họ nâng băng đặt ở mấy góc Chiêu Hoa cung. Thái giám có hơi chút lớn tuổi đi theo phía sau đến, hai tay cẩn thận cầm bình rượu nhỏ phá lệ tinh xảo được phong ấn. "Khởi bẩm nương nương, rượu của ngài đã mang tới." Thái giám lớn tuổi cúi đầu, không dám rình mỹ mạo Cơ Phi Yên quá mức. Hai tay hắn dâng rượu, bỗng nhiên liếc qua vai Cơ Phi Yên nửa lộ nửa không, hô hấp bị kiềm hãm. Chột dạ, hắn đem toàn bộ tầm mắt đều chuyển qua mũi chân của mình. "Nương... Nương nương, ngự thiện phòng nói, rượu này gọi là Khuynh thành, vị mặc dù nhẹ nhưng lại cực dễ say, không thể uống nhiều.""Thật không?" Cơ Phi Yên tiếp nhận rượu, đáy mắt tươi cười càng sâu "Đã là rượu hiếm có, tự nhiên phải cấp cho người quý trọng hưởng dụng." Đêm nay có ngươi đến, rượu yết đãi thế này, càng không phải rất đáng sử dụng sao?*****"Thời tiết đột nhiên nóng nực, bản thân ai gia thực tại không thể chịu nổi." Bên phải mấy khối băng ở trong bồn chậm rãi tan chảy, Thái hoàng thái hậu dựa vào nhuyễn tháp, chợp mắt nghỉ ngơi, bên người là cung nữ quạt cây quạt theo quy luật, mang đến một làn gió nhẹ thoải mái. Tố Hoà Thanh Dao ngồi cách Thái hoàng thái hậu không xa, bên người đồng dạng có một nô tài chuyên cầm quạt quạt. Hứa ma ma đứng cách nhuyễn tháp không xa, trong lòng ngực ôm tiểu hồ Thanh nhi đang ngủ nhi mới sáng sớm đã chạy đến bên người Tố Hoà Thanh Dao, nguyên bản cũng bị đuổi về Chiêu Hoa cung, cố tình nó lại ở bên chân Tố Hoà Thanh Dao, đuổi thế nào cũng không chịu rời đi. Đúng lúc Thái hoàng thái hậu cho người tới truyền Hoàng hậu đến gặp tâm sự, Tố Hoà Thanh Dao bất đắc dĩ, chỉ phải mang theo Thanh nhi đi cùng, tính toán tìm thời điểm cho Hứa ma ma mang trả lại Cơ Phi Yên.
Tác giả Hòa Cửu Cửu 禾九九 Thể loại đam mỹ, cổ đại, 1vs, HE Số chương 182 chương Nguồn raw Tấn Giang Edit Đào Hoa Nguyên Kỳ. Vui lòng không repost. Thân VĂN ÁN Sư Ngọc Khanh là con trai trưởng quốc công phủ, phụ thân bất công, mẫu thân yếu đuối, dưới sự bảo bọc của lão thái quân, y chuyên tâm học hành hi vọng đạt được công danh kế thừa tước vị, nhưng một đạo thánh chỉ ban xuống, y trở thành nam thê đông cung thái tử. Vốn tưởng thái tử lợi dụng gia thế của mình, cho nên mới cưới một nam tử như y làm vợ, ai có thể nghĩ được ngày đầu tiên vào đông cung, nam nhân lạnh lùng kia liền cực kỳ yêu thương y. Sư Ngọc Khanh nghi ngờ, mỗ nào đó lui vào góc tường “Điện hạ, người đừng làm loạn.” Nam nhân anh tuấn cao lớn khẽ lắc đầu, mỉm cười ôm y vào lòng “Không, ta muốn ngươi.” Đây là câu chuyện xưa của một thái tử lạnh lùng bá đạo cưng chiều thê tử. Trung khuyển thái tử trong nóng ngoài lạnh công VS dịu dàng thông minh thái tử phi thụ, thoải mái, sủng, cưới trước yêu sau, có tiểu bánh bao. Tag Cung đình, điền văn, mất quyền lực, ông trời tác thành. Nhân vật chính Sư Ngọc Khanh, Hạ Tĩnh Dật. MỤC LỤC Chương 1 *~* Chương 2 *~* Chương 3 *~* Chương 4 *~* Chương 5 Chương 6 *~* Chương 7 *~* Chương 8 *~* Chương 9 *~* Chương 10 Chương 11 *~* Chương 12 *~* Chương 13 *~* Chương 14 *~* Chương 15 Chương 16 *~* Chương 17 *~* Chương 18 *~* Chương 19 *~* Chương 20 ….
Reads 75,782Votes 666Parts 4Complete, First published Mar 09, 2016Làm quận công phủ đích tử Sư Ngọc Khanh, phụ thân bất công, mẫu thân yếu đuối, hắn ở lão thái quân dưới sự bảo vệ, một lòng thầm nghĩ khảo thủ công danh kế thừa tước vị, ai có thể nghĩ một đạo thánh chỉ bay tới, hắn thành đông cung thái tử nam thê. Nguyên tưởng rằng kia thái tử chỉ là muốn phải lợi dụng chính mình gia thế, cho nên mới đưa hắn một cái nam tử thú vi thê thất, nào ngờ nhập đông cung ngày đầu tiên bắt đầu, này lạnh lùng nam nhân liền đối hắn che chở đầy đủ, rồi sau đó lại dùng hết chính mình đời sau sủng ái hắn.45cungđấu
Chương 1 Biên tập Đào Hoa Nguyên Kỳ Nguồn Năm thứ ba triều Đại Thành. Thiều quốc quận công Sư Đạo Nhiên đang lẳng lặng ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng khách, chậm rãi vuốt hàm râu dài ba bốn tấc của mình, ánh mắt híp lại, làm cho người ta không thể nhìn ra được tâm tình của ông. Một tay ông đặt ở trên bàn vuông gỗ lim chạm khắc hoa văn, tay kia cầm thánh chỉ Hoàng đế sai Đại thái giám đưa tới. Trên thánh chỉ ghi rõ ý tứ hoàng đế, muốn con trai trưởng Sư Ngọc Khanh của ông làm vợ thái tử đương triều, hôn lễ đã được định vào ngày mùng sáu cuối tháng này. Sư Đạo Nhiên trầm mặc không nói gì, mọi người cũng không có gan mở miệng. Mẫu thân Sư Đạo Nhiên Mạnh lão thái quân đang ngồi ở vị trí chủ vị bên kia, cụ liếc mắt nhìn con trai vài lần, thấy ông vẫn chậm chạp không lên tiếng, trong lòng hết sức sốt ruột, tay không tự chủ nắm chặc quyền trượng trong tay. Sư Ngọc Khanh là đứa cháu cụ yêu thương nhất, là thế tử thừa kế tước vị Thiều quốc quận cộng, sau này tiền đồ rộng mở làm một vị quan phụ mẫu liêm chính của triều đình, sao có thể gả làm nam thê. Mí mắt suy sụp của Mạnh lão thái quân hơi nâng lên, cụ đưa mắt nhìn hai tay phu nhân Thiều quốc quận công đang nắm chặc khăn lụa, đôi mắt có chút ươn ướt, môi dưới nhàn nhạt dấu răng. Mạnh lão thái quân biết nàng luyến tiếc con trai, trong lòng khó chịu thêm vài phần, mặc dù nàng ấy xuất thân từ gia đình võ tướng, phụ thân nắm giữ binh quyền trong tay, huynh trưởng là người tập võ nên làm tướng hộ quốc, nàng là nữ nhi nhỏ nhất, tính tình dịu dàng ôn hòa, giỏi giang khéo léo, năm đó Mạnh lão thái quân chính vì những điều này mới chọn trúng nàng. Mạnh lão thái quân nhìn xuống chút nữa, bên cạnh là hai trắc phu nhân Lý thị cùng với nhi tử của bọn họ. Mặc dù hai tỷ muội này trước sau đều sinh hạ công tử cho Thiều quốc quận công, nhưng Mạnh lão phu nhân cũng không có nửa điểm yêu thương. Hiện tại hai người nghe Sư Ngọc Khanh được sắc phong làm thái tử phi, vị trí thế tử Thiều quốc quận công trống, trong lòng không nhịn nổi xúc động. Tuy cố gắng đè nén cẩm xúc trước mặt Sư Đạo Nhiên và Mạnh lão thái quân, nhưng làm sao thoát được đôi mắt lão đời của Mạnh lão thái quân chứ. Mạnh lão thái quân nhìn thấy vui vẻ trong đáy mắt bọn họ, trong lòng cười lạnh Ở trước mặt không biểu hiện gì, nhưng hiển nhiên bọn họ biết rõ cháu cụ trở thành thái tử phi thì không thể nào kế tục tước vị được, rõ ràng vui vẻ đến không thế che giấu được. Xưa nay Sư Đạo Nhiên mặc kệ chuyện vặn vãnh trong nhà, phụ thân hai tỷ muội Lý thị có ơn cứu mạng với ông, không hiểu rõ tính nết hai người, ông chỉ thấy bọn họ là người hiền lương cần phải chăm sóc. Nên đối với hai tỷ muội Lý thị cực kỳ chiếu cố, hai tỷ muội kia thấy tính tình phu nhân hiền thục, không tranh không đoạt, càng không đem nàng để vào trong mắt. Đáng thương cho chính thê Thiều quốc quận công thường xuyên bị hai người đè đầu cưỡi cổ, nhờ có Mạnh lão thái quân làm chủ mới không đến nỗi nào. Mạnh lão thái quân chán ghét nhìu mày một cái, thu hồi tầm mắt, trước hạ nhân có báo Sư Ngọc Khanh đi tộc học, lúc này nhìn sắc trời, ắt hẳn cũng sắp trở về. Mạnh lão thái quân tính toán không sai, Đại quản gia Lý Tư thấy Sư Ngọc Khanh hồi phủ, vội vàng dẫn y đến phòng khách “Thiếu gia người trở lại rồi! Lão gia, lão thái thái, và mấy vị phu nhân đang đợi người ở phòng khách.” Sư Ngọc Khanh còn chưa kịp trở về thay y phục đã bị quản gia hối thúc, hiếu kỳ cười nói “Có chuyện gì thế? Sao tất cả đều ở đây đợi ta?” “Lão nô cũng không biết.” Quản gia Lý Tư mỉm cười đáp, “Chẳng qua lão gia thúc giục cậu đi qua đó.” Sư Ngọc Khanh nghe vậy sửng sốt, bước chân liền nhanh hơn, gật đầu một cái, điềm đạm cười với ông ấy, “Đã biết.” Lý Tư nhìn Sư Ngọc Khanh lớn lên, ông biết y vừa là con trai trưởng vừa là thế tử, nhưng rất không khéo hiểu chuyện, cả ngày dốc lòng dùi mài kinh sử, hi vọng có thể đỗ đạt làm quan kế thừa tước vị. Tuy có lão thái quân che chở, không ai dám ức hiếp, nhưng cuối cùng vẫn bị liên lụy đến cuộc đấu đá trong nhà, người khác ở sau lưng nói những lời khó nghe, bị hai vị ca ca xoi mói cũng chỉ âm thầm chịu đựng, chưa từng cáo trạng hay tìm người trút giận. Vừa nghe nói mấy vị trưởng bối đang ở phòng khách đợi mình, trong đầu y liền nghĩ xem bản thân có làm sai chuyện gì không, Lý Tư nhìn cậu thiếu niên Sư Ngọc Khanh mới mười lăm tuổi, nhưng vóc người nhỏ nhắn non nớt, không khỏi đau lòng lắc đầu. Sư Ngọc Khanh vừa bước đến ngưỡng cửa phòng khách, thấy sắc mắt mọi người ở đây đông lại, bầu không khí lạnh lẽo như băng, trong lòng kinh ngạc, vội vàng chắp tay thi lễ với mấy vị trưởng bối. Sư Đạo Nhiên đang suy nghĩ, phản ứng chậm hơn Mạnh lão thái quân, ông đã thấy cụ đưa tay bảo Sư Ngọc Khanh miễn lễ, thẫn thờ khoát tay một cái. Sư Ngọc Khanh thấy sắc mặt mấy người nghiêm túc như thế, dựa theo tình hình trước đây, có lẽ Sư Cự Tập Kiêu và Sư Cự Tập Dũng lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, ở trước mặt phụ thân cáo trạng y. Nghĩ đến điều này, y nhìn hai người kia, thấy bọn họ cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt cũng khác xa so với lúc đi cáo trạng trước đây. “Ngọc Khanh.” Giọng nói hùng hậu của Sư Đạo Nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của y. “Phụ thân.” Y cung kính lên tiếng, Sư Đạo Nhiên đem chuyện kể lại một lượt cho y nghe, từng lời tựa như búa nặng gõ vào đầu y. “Hoàng đế bệ hạ đã hạ thánh chỉ đem con gả cho thái tử, mùng sáu cuối tháng này thành hôn, từ ngày mai con đừng đến tộc học nữa, ở nhà chuẩn bị cho tốt đi.” Sư Đạo Nhiên nói xong thở dài, đem thánh chỉ nhét vào trong tay y trong khi vẻ mặt của y vẫn chưa hết kinh ngạc, sau đó mày ỷ mặt ê chắt tay sau đích rời khỏi phòng khách. Mắt thấy Sư Đạo Nhiên đi, nhị phòng cũng thi lễ với Mạnh lão thái quân rồi xoay người nhanh chóng lui ra. Trong phút chốc, đại sảnh chỉ còn lại Mạnh lão thái quân bất đắc dĩ lắc đầu, phu nhân quận công dùng khăn lụa gạt lệ và Sư Ngọc Khanh cầm thánh chỉ chết lặng. Sư Ngọc Khanh một lần nữa nhìn nội dung trên thánh chỉ, y không thể tin nổi lời của phụ thân, giống như muốn tìm xem trên ấy có chỗ sai sót nào không. Đáng tiếc, Sư Ngọc Khanh, tên của y được viết hết sức rõ ràng. Y sắp trở thành thái tử phi, hơn nữa còn do Hoàng thượng đích thân tứ hôn, tại sao? Thái tử là con trai trưởng Hoàng hậu, nhận hết mọi hoàng sủng, đáng lý phải nên lấy tiểu thư gia đình cao quý chứ? Tuy rằng triều đình Đại Thành cho phép cưới nam thê, nam tử chỉ cần uống thuốc cũng có thể mang thai như nữ tử, nhưng không phải ai cũng chấp nhận hôn nhân đồng tình cả, sinh ra là nam nhân người nào lại nguyện ý vì nam nhân khác sinh con? Sư Ngọc Khanh quan tâm không phải trở thành nam thê, mà hiện tại càng không thể nào đi thi làm quan được, không thể nào làm Thiều quốc quận công, đừng nói chi là đứng trên quan trường thực hiện hoài bão, càng không thể khiến phụ thân tự hào về mình. Trong khoảnh khắc, giấc mộng Sư Ngọc Khanh vỡ nát. Mạnh lão thái quân nhìn sắc mặt tuyệt vọng của cháu trai, lại nghe tiếng khóc nức nở của con dâu, trái tim như bị dao cắt, cụ không kiềm được nước mắt khóc theo. Hiện tại không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào phủ Thiều quốc quận công, Hoàng thượng tứ hôn là chuyện cực kỳ vinh dự, nếu để Hoàng thượng biết bọn họ không thích mối hôn sự này, đừng nói là liên lụy đến cả gia tộc, chỉ e nếu Sư Ngọc Khanh gả sang đấy cũng phải chịu khắc nghiệt. Mạnh lão thái quân cố nặn ra nụ cười, nhìn con dâu nói “Được rồi, ta biết con không nỡ xa Ngọc Khanh, nhưng cũng không cần phải khóc như con nít, Hoàng thượng có thể xem trọng Ngọc Khanh chúng ta, đó là may mắn của Thiều quốc quận công phủ, đáng lẽ phải nên vui mừng mới đúng, tuy mỗi ngày không thể gặp Ngọc Khanh, nhưng được gả vào hoàng thất, có thể hầu hạ thái tử cũng là phúc phần của nó, mau lau nước mắt đi, Hoàng thượng đã phái người đưa lễ vật đến, chỉ e sẽ có không ít người đến chúc mừng, nếu khóc sưng mắt chẳng phải làm trò cười cho đám phu nhân kia sao?” Mạnh lão thái quân nói xong còn cười hai tiếng, phu nhân Thiều quốc quận công nghe mẹ chồng nói thế, vội vàng cúi đầu lau khô nước mắt, cố gắng cười nói “Đúng vậy, để lão thái thái chê cười rồi, từ nhỏ y đang ở bên cạnh ta, nghĩ đến sau này không thể nhìn y mỗi ngày, trong lòng có chút luyến tiếc.” Mạnh lão thái quân gật đầu một cái “Đều là người làm mẹ, ta tất nhiên biết cảm nhận của con.” Cụ ra hiệu cho một đại nha hoàn đến đỡ mình, đi đến trước mặt Sư Ngọc Khanh, vỗ nhẹ lên đôi tay giữa chặc chiếu chỉ, thấp giọng nói “Đứa trẻ ngoan, ta biết trong lòng con đang nghĩ gì, nhưng đây là lệnh vua, không thể trái lại được.” Mạnh lão thái quân nhìn bộ dạng cúi đầu không nói lời nào của y, vừa bất lực vừa đau lòng, thở dài nhìn con dâu nói “Hôn lễ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, con theo ta đi đến chỗ lão gia thương lượng một chút.” Phu nhân Thiều quốc quận công liền vội vàng lên tiếng trả lời, để nha hoàn đỡ lão thái quân, đau lòng nhìn Sư Ngọc Khanh. Mạnh lão thái quân nhìn ra ngoài cửa nói “Gã sai vặt hay đi theo Ngọc Khanh đâu rồi?” Một thiếu niên hoạt bát nãy giờ đợi ở ngoài cửa vội vàng chạy đến, Mạnh lão thái quân gật đầu một cái, cụ nhận ra đứa nhỏ này, đây là đứa con thứ hai của quản gia Lý Tư – Lý Mậu. “Mau đỡ chủ tử của ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai, kẻ nào muốn gặp chủ tử đều đuổi ra ngoài.” Lý Mậu lanh lợi gật đầu một cái, không ngừng đồng ý, lúc này Mạnh lão thái quân mới hài lòng, liếc nhìn sắc mặt mờ mịt của Sư Ngọc Khanh, liền thở dài rời đi. Lý Mậu thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Sư Ngọc Khanh không khỏi giật mình, mới vừa rồi trong lớp học công tử được thầy giáo khen ngợi nên vô cùng phấn khởi, sao vừa mới đi gặp lão gia với lão thái quân một lúc mà đã biến thành bộ dạng này rồi? Mặc dù gã đứng đợi ở ngoài hành lang, nhưng cũng không dám đứng gần nghe trộm chủ tử nói chuyện, cho nên chẳng hề biết nguyên nhân. Lý Mậu gọi vài tiếng công tử, lúc này Sư Ngọc Khanh mới hoàn hồn, y rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cuốn thánh chỉ lại, hít một hơi thật sâu, không nói tiếng nào. Xoay người dẫn theo Lý Mậu trở về viện của mình. Cho đến tận ngày đại hôn mùng sáu, Sư Ngọc Khanh vẫn luôn ở trong viện không rời khỏi đây nửa bước, bởi vì trong cung phái ma ma đến dạy y cách thức hôn lễ và lễ nghi khi vào cung, bao gồm luôn cả việc sau này sinh trẻ con. Sư Ngọc Khanh cả ngày trầm mặc ít nói, chăm chỉ học hành, người dạy không phát hiện được y vui hay buồn. Sư Đạo Nhiên có vài lần đến gặp y, thái độ hòa nhã hơn so với trước đây, nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi thất vọng vì y không thể kề thừa tước vị, điều này khiến Sư Ngọc Khanh khó chịu mấy hôm. Ngày mùng sáu hôm đó, trời còn chưa sáng, Sư Ngọc Khanh đã thức dậy, y hiểu rõ lịch trình hôm này của mình nhất định rất bận rộn, cho nên y phải nghỉ ngơi thật tốt, nhưng chẳng hiểu sao y không thể nào ngủ được. Suy nghĩ bản thân sau này sẽ gả vào hoàng thất, từ nay về sau y cùng với Thái tử, cũng có thể là Hoàng Đế tương lai chung sống với nhau cả đời, trong hậu cung với những nữ nhân khác, đếm từng ngày trôi qua, đợi chờ hắn đến sủng hạnh. Sư Ngọc Khanh nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì sao Hoàng đế lại chọn y làm thái tử phi, mà vị thái tử kia có biết người mình lấy là một nam nhân không? Có hài lòng mối hôn sự này không? Từ bé y đi theo mẫu thân, biết rất rõ nữ nhân không được trượng phu sủng ái có bao nhiêu đau khổ, y từng nghĩ sau này cưới vợ nhất định phải bảo vệ nàng cả đời, không thể trở thành một người như phụ thân, nhưng không nghĩ lại trở thành một người như mẫu thân. Sáng sớm, Mạnh lão thái quân, phu nhân Thiền quốc quận công cùng với tỷ tỷ ruột thịt Sư Kiều Hoàng đi đến viện Sư Ngọc Khanh. Trong phòng Sư Ngọc Khanh nườm nượm nha hoàn ra vào, chuẩn bị giúp y trang điểm, Sư Ngọc Khanh không muốn trên mặt mình bôi son phấn, y không phải nữ nhân, mặc kệ hỉ nương nói thế nào, y vẫn uyển chuyển từ chối, định khuyên ngăn tiếp nhưng bắt gặp gương mặt nghiêm nghị của y, cũng không dám kiên trì nữa. Mạnh lão thái quân sợ y mất hứng, cũng chiều theo y, chẳng qua đồ trang sức không thể không mang, dù sao cũng gả cho thái tử, đại lễ tổ chức trước mặt bá quan văn võ Hoàng đế và Hoàng hậu, trang phục và trang sức cần phải đẹp đẽ lộng lẫy. Ngay cả mũ cưới tinh sảo Sư Ngọc Khanh cũng không tình nguyện đội, trân châu trên mũ cưới rũ xuống cùng với khăn đội đầu màu đỏ mà nữ tử trước khi xuất giá thường dùng, đợi trượng phu của mình đến vén lên. Thế nhưng mặc kệ Mạnh lão thái quân nói thế nào, y cũng không chịu đồng ý, phải lấy gia tộc ra đàn áp, y mới chịu nghe lời, như nữ tử nặng nề mũ phượng lên đầu. Cậu của y tướng quân hộ quốc đã sớm đứng đợi ở bên ngoài, Sư Ngọc Khanh được Lý Mậu đỡ ra ngoài, cậu y dự định sẽ đưa y ra ngoài phủ, đột nhiên bốn phía truyền đến tiếng khẽ hô, y che mặt nên không rõ chuyện gì, chợt có một bàn tay to duỗi ra thay Lý Mậu đỡ y. Sư Ngọc Khanh tưởng là cậu mình nên chẳng để ý lắm, người nọ lại một lần nữa ôm lấy nửa người y, Sư Ngọc Khanh không có chuẩn bị, trong lòng cả kinh, theo bản năng nắm lấy tay người nọ, định vén khăn che mặt lên, nhưng không thể đành nhịn xuống, mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng xung quanh không có tiếng người ngăn cản, làm như thế cũng hợp lý. Rất nhanh, y bị người ta ôm ra khỏi phủ, dịu dàng đưa lên kiệu hoa được mười sáu cung nhân khiêng, chậm rãi đi từ hoàng cung đến đây. Mạnh lão thái quân Sư Đạo Quân cùng với tướng quân hộ quốc nhìn đội ngũ cưỡi ngựa trắng đến đỏ dâu, cẩm bào màu đỏ hoa văn con rồng, dung mạo tuấn dật, khí chất cao quý, khiến người ta nhìn một lần khó mà quên được. Thái tử đương triều đích thấn đến đón thái tử phi, còn tự mình ôm lên kiệu. Nhìn đội ngũ đón dâu hôm nay, càng khiến người ta không khỏi nghi ngờ, ngoại trừ hoàng hậu và thái tử, ai có được đón dâu bằng kiệu mười sáu người khiêng chứ? Mọi người không biết người hoàng thất đang nghĩ gì, bọn họ chỉ cảm thấy người này trong lòng Thái tử ắt hẳn rất có trọng lượng, không thể nào không chấn động, ngay cả người trong phủ lẫn thái tử phi Sư Ngọc Khanh cũng được hưởng lây không ít hư vinh. Hết chương 1
Chương 2 Biên tập Đào Hoa Nguyên Kỳ Kiệu hoa đưa thẳng đến cổng chính hoàng cung, đến lối vào đại điện tuyên chính nơi hoàng đế lâm triều và tổ chức các lễ nghi trọng đại mới dừng lại. Sư Ngọc Khanh che mặt ngồi trong kiệu, không rõ những chuyện xảy ra ở bên ngoài, ma ma tống hỉ đi theo bên cạnh kiệu hoa nhỏ tiếng cung kính mời y bước ra khỏi kiệu, Sư Ngọc Khanh thuật tay vén màn kiệu dầy cộm nặng nề làm bằng tơ vàng lên, chỉ thấy bàn tay rắn chắc vừa mắt khi nãy lại duỗi về phía y lẫn nữa, bởi vì y không biết quy tắc cưới hỏi ở hoàng thất thế nào, coi như cậu y đưa y đi thêm một đoạn nữa, khéo léo đưa tay ra, bị người ta dịu dàng ôm xuống kiệu. Sư Ngọc Khanh thầm nghĩ Bản thân từ bé chỉ học văn, không bao giờ nói nhiều lời với cậu về vấn đề tập võ, rất ít khi lui tới, không ngờ hôn lễ của y, cậu lại đến trước săn sóc y. Đôi tay kia dẫn y chậm rãi đi qua con đường trải đá cẩm thạch màu đỏ, hai bên vang lên tiếng nhạc và tiếng đại thần nhộn nhịp quỳ xuống ca tụng, lúc này y mới biết người nắm tay mình, dắt đến đại điện chính là thái tử đương triều, trượng phu của y. Sư Ngọc Khanh bị lời chúc mừng của đại thần hai bên cắt ngang suy nghĩ, tay không tự chủ run lên một cái, rất nhanh người nọ nắm chặt, Sư Ngọc Khanh không nghe hắn nói chuyện, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của hắn mang theo sức sống, làm giảm bớt đi không ít căng thẳng trong lòng y. Dường như con đường rất dài, người nọ dẫn y đi không có điểm dừng, nhưng cũng không buông tay y ra. Bên cạnh là một vị ma ma tống hỉ, nhỏ tiếng chỉ dẫn y nên làm như thế nào, bởi vì lúc trước ở nhà đã được học qua, nên Sư Ngọc Khanh thuận lợi hoàn thành nghi thức, trong ánh mắt hoàng hậu và hoàng đế mang theo vui vẻ, bởi vì thái tử dẫn đến, kiệu hoa mười sáu người khiêng đuổi đến, lần này ngồi lên không chỉ có một mình y, còn có trượng phu của y – thái tử Hạ Tĩnh Dật, mà tay của y với Hà Tĩnh Dật gắt gao nắm chặt với nhau, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, Sư Ngọc Khanh muốn giãy giụa cũng không dám, đành phải nhẫn nại, khó hiểu suy nghĩ, hôn lễ đã kết thúc rồi, vì sao thái tử còn một mực nắm tay của mình chứ? Kiệu hoa đưa Sư Ngọc Khanh đến bên trong Tử Thần cung nơi ở của Hạ Tĩnh Dật, bên cạnh ma ma còn có một tiểu thái giám và hai mươi cung nữ hầu hạ, dẫn hắn vào điện Đông Hoa, nơi đây dùng cho đêm tân hôn, sau này mới dời đến điện Ngọc Minh, nơi dành cho thái tử phi. Những điều này đều do ma ma dạy dỗ nói cho y biết, sau khi xuống kiệu Hạ Tĩnh Dật liền buông tay y ra, bây giờ đã đến giờ hỉ yến do hoàng đế và hoàng hậu tổ chức, đón nhận lời chúc mừng từ quần thần bắt đầu. Bởi vì đêm qua Sư Ngọc Khanh trằn trọc không ngủ ngon giấc, ngoại trừ lúc sớm được tỷ tỷ cho hai miếng bánh ngọt cũng không có ăn cái khác, hại tâm tình y nửa ngày này khẩn trương lo lắng không thôi, hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, y nhẹ nhàng vén một góc màn châu lên, lập tức có ma ma chạy đến nhỏ nhẹ khuyên ngăn, nói khăn che mặt này chỉ có thể để tự tay thái tử vén, nếu không sẽ không được may mắn, tính tình của y vốn ngoan ngoãn, nghe vậy liền không nói gì, gật đầu buông khăn che mặt xuống, hại y đói đến choáng váng đầu có cũng phải nhẫn nhịn ngồi im, mong đợi thái tử mau trở về hoàn thành xong nghi thức, để y có thể ăn uống. Ma ma cung nữ và thái giám đứng trong phòng, ai cũng không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Sư Ngọc Khanh vô vị ngồi đó, rất nhanh chú ý thấy, tiếng bước chân kia chốc lát đi ra ngoài, ma ma đứng một bên che miệng cười, đưa măng tây giòn qua, cũng không để Sư Ngọc Khanh vén khăn che mặt lên, dịu dàng nói “Điện hạ, thái tử sợ người đói bụng, bảo người ăn điểm tâm trước đi, nhưng ngàn vạn lần không thể vén khăn che mặt lên, phải nhớ kỹ đấy.” Trước mặt Sư Ngọc Khanh đột nhiên sáng lên, trong nhất thời y không thích ứng được, không tự chủ híp mắt lại để thích ứng với tia sáng, rất nhanh hí mặt nhìn, liền bắt gặp gương mặt cực kỳ tuấn tú, thoát tục thoát trần không để lộ ra bất thường gì, sóng mũi cao mang theo vài phần cao ngạo của quý tộc, đôi mắt phượng chăm chú nhìn mình, sâu thẳm như hồ nước không đáy, không thể nhìn ra bất kỳ tâm tình gì. Sư Ngọc Khanh rũ mắt, tự động tránh né tầm mắt quá mức nồng cháy nhìn mình. Ma ma tống hỉ và cung nữ dâng hai ly rượu lên, Sư Ngọc Khanh biết rõ đây là rượu hợp cẩn. Sư Ngọc Khanh nhìn sắc mặt Hạ Tĩnh Dật ngồi bên cạnh mình chẳng có gì thay đổi, không giống như uống rượu quá nhiều, chỉ có thể khi y đến gần mới ngửi thấy hơi thở thoảng thoảng mùi rượu của hắn. Trong lòng Sư Ngọc Khanh suy đoán, chỉ sợ mấy đại thần kia không dám chuốc say thái tử, nhưng lại không biết là vì hoàng đế đau lòng con trai nên tự mình uống hết. Sư Ngọc Khanh dưới sự hướng dẫn của Hạ Tĩnh Dật cũng đã uống xong rượu hợp cẩn, dựa theo trình tự, sau khi ma ma tống hỉ đem tống tử dược giao cho Sư Ngọc Khanh uống rồi noi vài câu cát tường, hôn lễ xem như kết thúc. Trong lòng Sư Ngọc Khanh chán ghét điều này, tống tử thuốc tên cũng như ý nghĩa, nam tử uống vào cũng có thể mang thai, nhưng dù sao y cũng được nuôi nấng như người thừa kế tước vị Thiều quốc quận công phủ, chẳng ngờ có một ngày bản thân sẽ vì người khác sinh con đẻ cái nối dõi tông đường, ánh mắt của y đột nhiên ảm đảm, trong lòng nảy sinh suy nghĩ không cam lòng, khiến y không nhịn nổi mà siết chặt nắm đấm, sau đó vô lực buông ra, ánh mắt thất lạc chờ đợi thuốc đưa tới. Sư Ngọc Khanh vừa nghe được phép ăn, trong lòng mừng rỡ, cũng không quan tâm lời ma ma lải nhải, vội cầm lấy đồ ăn đặt bên mép giường từ từ ăn. Y ăn rất ưu nhã, động tác nhẹ nhàng không để nghe tiếng động, ma ma hài lòng gật đầu một cái, đưa một chén trà sang hầu hạ y, nghe y khẽ nói xong rồi, mới bưng bánh ngọt đi. Cơn đói của Sư Ngọc Khanh được giải quyết xong, tâm tình tốt hơn nhiều, nghĩ đến lời ma ma nói, thái tử sợ y đói bụng nên cho phép y được ăn điểm tâm, thầm nghĩ Thái tử này cho dù chưa thấy tướng mạo thế nào, nhưng tính tình cũng thật biết chăm sóc người khác. Khiến tâm trạng thấp thỏm vì gả vào hoàng thất cũng nhẹ nhõm đi mấy phần. Sư Ngọc Khanh ngồi một lúc, liền nghe âm thanh ma ma cung nữ và thái giám quỳ xuống Thái tử điện hạ cát tường. Sư Ngọc Khanh đang buồn ngủ, lập tức tỉnh táo lại, không tự chủ ngồi thẳng lưng lên, hai tay để ngay ngắn, chuẩn bị làm lễ nghi kế tiếp. Ma ma tống hỉ cười nói vài câu, Sư Ngọc Khanh nhìn đôi hài gấm thêu rồng của người nọ chậm rãi đi tới, trong lòng bất chợt hồi hộp. Hạ Tĩnh Dật dừng bước trước mặt y, ma ma tống hỉ hô to một tiếng để hắn vén khăn che mặt của Sư Ngọc Khanh. Con ngươi đang suy nghĩ của Sư Ngọc Khanh rũ xuống, tránh đi khí thế mãnh liệt của Hạ Tĩnh Dật xông tới, cảm giác giống như mình là con mồi bị người ta ngấp nghé từ lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt lại, loại cảm giác này áp bách lên y, không tự chủ nhéo vạt áo, đợi chờ hành động kế tiếp của Hạ Tĩnh Dật. Một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve lưng y, Sư Ngọc Khanh chưa kịp phản ứng, tay kia đã vén khăn che mặt y lên. Nhưng không ngờ ma ma chẳng đưa bất kỳ thuốc nào đến, chỉ có vài câu chúc mừng rồi thôi, Hạ Tĩnh Dật thản nhiên nói câu Trọng thưởng’, đại thái giám Duẫn Đông Hải dẫn người trong phòng dập đầu quỳ xuống tạ ơn, sau đó dẫn tất cả rời khỏi tẩm cung, không quên đem cửa phòng đóng lại, chỉ để Duẫn Đông Hải là mấy cung nữ thái giám hầu hạ thường ngày ở ngoài hành lang canh giữ, cẩn thận nghe phân phó của Hạ Tĩnh Dật. Trong lòng Sư Ngọc Khanh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đưa tống tử dược, y rõ ràng nhớ ma ma dạy dỗ có nói, tống tử dược phải dùng sau khi uống rượu hợp cẩn, làm sao lại không có chứ? Chẳng lẽ ma ma tống hỉ quên sao? Sư Ngọc Khanh vội bỏ qua suy nghĩ này, tống hỉ ma ma là người đã hầu hạ bên cạnh Mạnh lão thái quân nhiều năm như vậy, so với người khác bà phải hiểu rõ quy tắc nhất, không thể nào để xảy ra sơ suất được, vậy cuối cùng là vì nguyên nhân gì lại không đưa tống tử dược cho y? Sư Ngọc Khanh chưa kịp suy nghĩ xong, Hạ Tĩnh Dật đã duỗi tay tới, nhẹ nhàng tháo mũ phượng rườm rà trên đầu y xuống. Động tác bất ngờ của hắn khiến Sư Ngọc Khanh nhất thời luống cuống, sắc mặt vị thái tử này lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ, nhưng trái lại động tác cực kỳ dịu dàng săn sóc, phút chốc Sư Ngọc Khanh không đoán được tính tình của hắn, bất an trong lòng lần nữa dấy lên. “Có mệt hay không?” Sư Ngọc Khanh sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn Hạ Tĩnh Dật nói “Tạ điện hạ quan tâm, thần không mệt.” Hạ Tĩnh Dật nhìn y một lúc, đứng lên đem mũ phượng cất đi, sau đó ngồi trước mặt y, ngón tay thon dài, từ từ cởi cúc áo hoa phục trên người Sư Ngọc Khanh. Trong đầu Sư Ngọc Khanh rơi lộp bộp, y lo nghĩ về tống tử dược, nhưng quên mất chuyện sinh hoạt vợ chồng, ma ma đã sớm cho y xem xuân cung đồ, để y biết làm thế nào hầu hạ Hạ Tĩnh Dật, chẳng qua tự tôn nam tử khiến y không thể nào chấp nhận được việc bản thân phải nằm bên dưới nam tử khác, cả đêm trằn trọc chính là vì việc này. Sư Ngọc Khanh không ngăn cản Hạ Tĩnh Dật cởi áo bào mình, y vốn phải hầu hạ Hạ Tĩnh Dật mới đúng, nhưng có lẽ bởi vì quá khẩn trương và sợ hãi, lại cảm thấy khó khăn, tay không thể nào nhấc lên nổi, không tử chủ muốn kháng cự, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Hạ Tĩnh Dật… ========================================== Sư Ngọc Khanh mở mắt mờ mịt ra, ánh sáng tầng tầng bị rèm che chắn lại, khiến y không thể nào biết được hiện tại đã là lúc nào. Sư Ngọc Khanh khẽ động thân thể, thắt lưng truyền tới đau nhức khiến y hừ nhẹ một tiếng, trên người được đắp một cái chăn tơ tằm mềm mại, y miễn cưỡng chôn mình bên trong không muốn cựa quậy, mặc cho thần trí lưu lạc về nơi nào, trong đầu chợt nghĩ đến một chuyện “Đây là nơi nào?” “Tỉnh?” Sư Ngọc Khanh nghe câu hỏi lướt qua gò má, chợt nhớ tới hôm qua mình đã xuất giá, đã trở thành thái tử phi, hôm nay cần phải thức sớm đến vấn an hoàng thượng hoàng hậu mới đúng. Y vừa định ngồi dậy, màn phía trước bị người ta vén lên, Hạ Tĩnh Dật đứng trước gương đồng, trong tay còn sửa sang y phục của mình, trong nháy mắt nhìn chằm chằm Sư Ngọc Khanh ngồi trên giường. Sư Ngọc Khanh nghĩ đến đêm qua hắn mãnh liệt sinh hoạt vợ chồng, sắc mặt không khỏi mất tự nhiên, rũ mắt ngẩng đầu nhìn người nọ, trong mơ hồ vẫn nhớ kỹ đến lúc mình mệt mỏi hôn mê, Hạ Tĩnh Dật vẫn chưa dừng lại. Cung nữ tiến lên định hầu hạ Sư Ngọc Khanh rời giường, đã nghe Hạ Tĩnh Dật nói “Ngươi đi xuống đi.” Cung nữ nghe vậy vội vàng khom người, cúi đầu thối lui đứng sang một bên. Hôm qua thành hôn Sư Ngọc Khanh còn chưa trao đổi nhiều với Hạ Tĩnh Dật, hơn nữa trong lòng khẩn trương, nên không để ý nhiều, lúc này mới cẩn thận nghe được âm thanh của thái tử. Lạnh lùng. Đây là đánh giá đầu tiên của Sư Ngọc Khanh dành cho giọng nói của Hạ Tĩnh Dật. Hạ Tĩnh Dật đi tới trước giường ngồi xuống, hắn khoát tay một cái, Duẫn Đông Hải liền hiểu, vội cho người đem quần áo của Sư Ngọc Khanh đến, Sư Ngọc Khanh không biết ý của hắn, đưa tay định nhận lấy quần áo, nhưng đã bị Hạ Tĩnh Dật ngăn lại. Hạ Tĩnh Dật cầm quần áo định giúp Sư Ngọc Khanh thay y phục. Sư Ngọc Khanh hoảng hốt, vội né người, cúi đầu kính cẩn nói “Thần không dám làm phiền điện hạ, điện hạ để thần tự làm là được rồi.” Mắt phượng sâu thẳm của Hạ Tĩnh Dật nhìn y nói “Vậy ngươi có làm được không?” Sư Ngọc Khanh liền gật đầu giơ tay lên định nhận quần áo, nhưng vừa giơ tay đau nhức khiến y hừ một tiếng, đôi môi nhịn không được phát ra tiếng rên. “Nhìn đi không làm được, hay là để ta giúp.” Sư Ngọc Khanh từ bé đã đọc nhiều sách thánh hiền, tự nhiên hiểu khó đạo lý khác biệt giữa quân thần, vội nói “Điện hạ không được, thần…có chút bất tiện, nhưng có cung nữ giúp là được.” Giọng nói của y mềm mại êm ái, không ẻo lả như nữ tử, càng không hùng hồ như nam tử, mà giọng nói ôn hòa, khiến người nghe dễ chịu. Hạ Tĩnh Dật quét mắt nhìn Duẫn Đông Hải, đối phương liền khom người gật đầu, dẫn theo cung nữ phục vụ lui ra ngoài tấm bình phong thêu mẫu đơn. Sư Ngọc Khanh “…” “Hãy là để ta giúp đi.” Động tác Hạ Tĩnh Dật mau lẹ, kéo Sư Ngọc Khanh vào lòng mình, đem quần áo mặc cho y, lưng Sư Ngọc Khanh tựa vào lồng ngực dầy rộng của hắn, khiến y không khỏi muốn né tránh. Hạ Tĩnh Dật giúp y mặc nội y bên trong xong, Sư Ngọc Khanh cũng không dám để hắn hầu hạ mình mặc quần, nhất quyết túm lấy cái mền không tha. “Điện hạ, để ta tự làm đi.” Hết chương 2
hoàng hậu vi thượng