Râu có tính năng hấp thụ các chất độc hại. Người để râu có chỉ số hấp thụ không khí ô nhiễm cao gấp 4,2 lần bình thường. Nếu bạn có râu cằm và ria mép, chỉ số hấp thụ ô nhiễm tăng 7,2 lần. Đặc biệt nếu người này hút thuốc lá, chỉ số ô nhiễm sẽ tăng 50 Hạ Tình Tình quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, là gia hỏa này, dạy hư ca ca của cô. “Này, chị dâu nhỏ, cô đừng trừng tôi nha!" Quý Dịch Dương gãi gãi đầu, lấy lòng cười với cô, “Tôi cho hắn uống đều là độ cồn không cao, không hại thân, thật sự!”. Hạ Tình Bạn đang đọc truyện Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy Chương 622: Thiếu tướng, ta có! 【62】 trên Dtruyen.com doc truyen online Thể loại Cách làm cá nheo rất đa dạng, chế biến lại đơn giản bởi độ thơm ngon sẵn có của nó. Đầu tiên là món cá nheo om chuối đậu, chỉ nghe đến thôi đã thấy tỏa hương vị hấp dẫn. Nguyên liệu bao gồm 1 con nheo, 100 gam thịt ba chỉ, 2 bìa đậu phụ, 3 quả chuối xanh. Ngoài ra Cá nheo châu Âu (Silurus glanis) sinh sống ở các khu vực Trung châu Âu. Chúng được người châu Âu xem như giống cá thể thao, môi trường sống là nước ngọt và tuổi thọ có thể lên đến trên 50 năm. Cá nheo châu Âu không sống ở những khu vực hồ nhỏ, chủ yếu những hồ có Đang ra. Đánh giá: 6.4/10 từ 53 lượt. Truyện dịch. Nữ chính dịu dàng x Nam chính công tử. * * *. Hứa Ninh Thanh là một tên công tử ăn chơi trác táng, phóng túng tự do tự tại, ngày ngày chỉ biết trêu đùa nữ sắc. Mọi người đều cho rằng đời này không ai trị nổi hắn 6yL2. Cậu bực mình nghẹn một bụng trở về phòng, Chu Niệm Sâm ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà trước mặt có đặt mấy cặp văn kiện khác màu, thấy cậu vào liền nói “Đây là toàn bộ kịch bản, tôi xem qua rồi, lời thoại không tính quá nhiều, tép màu đỏ là những cảnh chính cậu quay, màu vàng là ngoại cảnh, màu xanh da trời có vài cảnh, xanh lá cậu rãnh thì xem cũng được, dù sao phần đó cậu không có cảnh quay.”Hắn bày ra bộ dạng bàn việc chung, Bách Đồ cũng không nhắc tới chuyện khác được, ngồi xuống đối diện hắn, cầm tệp màu đỏ xem sơ qua, bên trong có dùng bút dạ đánh dấu những điểm quan trọng. Lửa nóng của cậu tạm thời lắng xuống một chút, lúc làm việc, Chu Niệm Sâm là một đồng đội đáng tin vấn đề kịch bản một lúc, Chu Niệm Sâm lấy một tờ tạp chí ra, nói “Số báo đặc biệt lần trước cậu chụp hôm nay đã phát hành rồi, tạp chí này cũng coi như đáng tin cậy, tôi cảm thấy không tệ, cậu xem đi.”Đây là buổi photoshoot phỏng vấn của một tạp chí thời trang cao cấp lúc trước Bách Đồ nhận, Bách Đồ không quá hứng thú mở ra, cái gọi là cao cấp, cũng thấy không có bao nhiêu chênh công việc gần xong, cậu nói thẳng “Điện thoại tôi ở chỗ anh đúng không? Trả lại cho tôi.”Chu Niệm Sâm khoanh tay, ngồi thẳng lại nói “Bách Đồ, tôi là người đại diện của cậu, cần phải nhắc nhở cậu một số chuyện.”Bách Đồ cau mày nói “Tôi không muốn nghe, đưa di động cho tôi, anh có thể đi.”“Xem ra cậu đã biết tôi muốn nói gì.” Chu Niệm Sâm lạnh giọng nói, “Gần nửa năm nay cậu rất không có chừng mực, tuổi càng lớn mắt nhìn người ngày càng tệ.”Bách Đồ cười lạnh một tiếng, tận lực đánh giá mấy vết máu bầm trên mặt Chu Niệm Sâm, châm chọc nói “Dù sao mắt nhìn người lúc trước của tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu, huống hồ dù tôi không có chừng mực, cũng luôn đỡ hơn một người chẳng lúc nào có chừng mực, ít nhất tôi sẽ không biến bản thân mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.”Chu Niệm Sâm mặt âm trầm, mấy vết bầm trên mặt lúc này khiến cho hắn thoạt nhìn có vài phần đáng sợ.“Đừng nhầm lẫn, tôi có chừng mực hay không không tới phiên cậu quản, cậu bây giờ chỉ là nghệ sĩ của tôi.” Hắn cay nghiệt nói, “Nhưng cậu phải có trách nhiệm với người đại diện, với công ty, tôi nói ra là vì tốt cho cậu, cậu ở cái giới nghệ thuật này cũng không phải ngày một ngày hai, gặp nhiều chuyện như vậy sao còn không hiểu?”Bách Đồ có chút không kiên nhẫn, không đếm xỉa tới hắn lật tạp chí, nói “Đừng đem vấn đề nói thành nghiêm trọng như vậy, tôi chưa làm chuyện gì trái với hợp đồng, chuyện hợp đồng, những quy định giấy trắng mực đen kia tôi đều tuân theo. Bằng không thì, anh cho rằng anh còn có thể ngồi ở đây giáo huấn tôi?”Câu nói sau cùng, cậu nói qua loa, nhưng khí tức Chu Niệm Sâm lập tức thay có chút khiếp sợ ngồi không yên, ngữ khí nóng vội “Cậu đây là ý gì? Muốn đổi người đại diện? Từ lúc cậu mới debut chỉ có tôi giúp cậu, cậu có thể có ngày hôm nay, tôi phải trả giá bao nhiêu chẳng lẽ cậu không biết, cậu muốn qua sông đoạn cầu, cậu có hỏi lại lương tâm mình hay chưa?”Bách Đồ sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới nói “Tôi không muốn chuyện này với anh, nói việc chính xong chưa? Nói xong thì cút.”Chu Niệm Sâm gần như thở dốc, vụt đứng dậy đi ra Đồ gọi hắn lại “Đợi một chút.”Hắn bước tới cửa lập tức dừng chân, mắt sáng lên, cho rằng có thể cứu Đồ cũng đứng lên, đi tới phía sau hắn, giọng lạnh như băng nói “Trả di động cho tôi.”Chu Niệm Sâm càng tức giận, lấy điện thoại từ trong túi ra ném cho cậu, cay nghiệt nói “Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, vẻ ngoài có đẹp mã cũng chả tốt lành gì, họ Lương kia cũng không phải hòa thượng, cậu theo tôi ba năm, theo tên nhạc sĩ kia ba tháng, cậu đoán thử xem lúc này bao lâu cậu sẽ bị đá?”Bách Đồ nắm chặt điện thoại, xoay người đi vào trong, không muốn để ý tới Chu Niệm Sâm hai ngày nay hết lần này tới lần khác gặp phải chuyện không vui, cả người lúc nào cũng trong trạng thái chệch đường ray, lại nhớ tới mấy tin nhắn thân mật của Lương Tỳ trong điện thoại, càng không thoải mái tới cực điểm, hung ác giống như muốn đâm vào chỗ đau của Bách Đồ “Nếu không cậu đoán xem, Lương Tỳ có thể nhịn bao lâu không kéo cậu lên giường? Cậu có vấn đề gì, tôi và cậu đều rõ, chỉ cần vừa lên giường là lòi ra, cậu nói xem Lương Tỳ muốn người dạng gì không có, dựa vào cái gì phải tốt với cậu? Vừa không thể sờ vừa không thể thao, ngay cả chuyện khấu giao cũng không…”Bách Đồ bật xoay người lại, lấy điện thoại hung hăng trực tiếp ném thẳng vào trán Chu Niệm Sâm, phát ra một tiếng đông’ trầm đục, điện thoại rớt xuống đất văng ra làm hai, cho thấy cậu dùng sức rất Niệm Sâm ôm đầu đau híc hà một tiếng, sự đố kị và lửa giận xông lên tới não đột nhiên tỉnh táo lại, ngược lại không thấy đau, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn vừa nói cái gì vậy?Bách Đồ đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu cảm vô cùng rét lạnh, thanh âm lại có chút khàn khàn “Chu Niệm Sâm…”Chu Niệm Sâm nghĩ thầm, nếu mắng hắn một trận cũng một lúc lâu, Bách Đồ chỉ nói một câu “Cút ra ngoài.”Nhóm Vương Siêu bọn họ đều đã thu âm xong các ca khú mới, chỉ chờ chụp ảnh bìa album là tháng sau có thể phát hành, trên đường về nhà có đi ngang chung cư Lương Tỳ nên tiện đường vào thăm, còn dẫn theo một thành viên khác trong nhóm IceDream tên là Tomas, tiện thể mua hai chai rượu vang đỏ làm quà, lúc tới dưới chung cư mới nhớ Lương Tỳ tay đang bị thương không thể uống, nhưng nhớ thì nhớ, mua cũng đã mua, cầm lên để cho anh sau này dùng cũng người bọn họ vừa vào cửa, đã được Cầu Cầu nhiệt tình nghênh đón làm cho hoảng sợ, Vương Siêu từng thấy Elise, cũng không phân biệt rõ lắm, giật mình nói “Ai nha, lần trước còn không thèm để ý tới tao, sao lúc này lại nhiệt tình với tao thế?”Tomas xem ra đã từng nuôi chó, nói “Không phải anh nói Lương ca nuôi là con cái sao, đây chắc là con đực? Ai, bên kia còn một con.”Elise ở trong một góc phòng khách nằm sấp trên ổ mình, trở mình liếc nhìn sang bên này, thân thể béo mập cũng không thèm nhúc nhích.“Sao lại tách thạnh hai rồi?” Giọng Vương Siêu vẫn đậm chất Đông Bắc, người đại diện đã nói rất nhiều lần bảo hắn đừng nói như vậy nữa nếu không sẽ mất fans, hắn lại không nhớ phải Cầu xoay quanh hắn cọ cọ, hắn bỗng nhiên vui ra mặt, nói “Em nhớ ra rồi, đây chẳng phải là chú chó mập chị dâu nuôi sao.”Tomas nghe Vương Siêu nói Lương Tỳ đã có người yêu, tuy mơ hồ đoán được là ai, nhưng hắn có nhãn lực sẽ không đi hóng bát quái, chỉ cười Tỳ mở cửa cho hai người họ xong thì buồn bã ỉu xìu quay trở lại ngồi nghệch ra trên ghế sô pha phòng khách, hoàn toàn không có ý phản ứng hai người Siêu kỳ quái nói “Ca, anh sao vậy?”Lương Tỳ có chút tiều tụy, tóc không chải, râu cũng không thèm cạo, bộ dáng tinh thần sa sút, bi thương nói “Vợ anh hai ngày nay đều không để ý tới anh, mấy đứa nói xem có phải anh bị đá rồi không?”Tomas đang lấy hai chai rượu đặt lên bàn, nghe xong câu này cảm thấy lúc này mà bày rượu ra thì…Quả nhiên Lương Tỳ thấy rượu liền dán mắt vào, lập tức thò tay tới lấy, Tomas đành đi lấy ly, tiện tay đặt ở trên Siêu cản Lương Tỳ nói “Ca, đây không phải mang cho anh, tay anh còn bị thương đó!”Lương Tỳ nâng tay trái lên nhìn, càng tỏ ra bi thương, nói về đả thương người, Bách Đồ thực sự có một bàn còn có nho mới rửa sạch, Vương Siêu đem tới, khuyên anh “Ca, anh ăn nho đi, dù sao rượu vang đỏ cũng là làm từ nho, cái đó và rượu đâu có gì khác nhau.”“Em nói cũng đúng.” Lương Tỳ lấy hai trái nhét vào trong miệng, cắn cắn nhai nhai nuốt thịt còn vỏ thì lừa ngậm lại, nói, “Lúc làm rượu có bỏ vỏ nho đi không?”Vương Siêu suy nghĩ một lát nói “Chắc không, lột cả đống, vừa dơ vừa tốn sức.”Lương Tỳ đem vỏ nho nuốt xuống luôn, nói “Cái này mới xem như uống một ly.”Vương Siêu cười hắc hắc “Có lý.”Tomas nghe hai người bọn họ đối thoại, thật sự rất muốn cười, nhưng lại không dám, gắng gượng nhịn tới mức mặt đỏ cửa lại vang lên, Tomas thức thời đi mở đến là trợ lý Lương Tỳ, hấp tấp tới… dắt chó và hốt Tỳ nhìn nhìn bên ngoài, đã chạng vạng hơn 6 giờ tối, lại thêm mấy tiếng, Bách Đồ thật sự suốt hai ngày không thèm để ý tới Cầu lại là một chú chó rất có khái niệm thời gian, hơn nữa nó cũng nhận ra Triệu trợ lý, biết rõ đã đến lúc có thể ra ngoài, nên ngồi trước cửa vui vẻ chờ. Elise cũng chậm rì rì đi Tỳ một chút cũng không muốn đi ra ngoài, anh hiện tại quá thương tâm lý của anh cầm hai cái vòng vổ, có chút khó xử, lính mới vào nghề như hắn thật sự không dám một mình dắt hai đứa ra ngoài, lỡ một đứa chạy mất thì làm sao bây giờ?Vương Siêu ngay cả bản thân cũng không thể tự lo, để cho hắn đi Lương Tỳ không yên nhất còn lại cũng chỉ có… Tomas chấp nhận số phận cầm lấy vòng nhà chỉ còn lại hai người, Vương Siêu thấy bộ dạng héo úa của Lương Tỳ, chép miệng nói “Ca, nói không chừng chị dâu vừa tới HongKong công việc bận quá không có thời gian nói chuyện với anh, anh đừng quá đa tâm.”Lương Tỳ phiền muộn nói “Bận cũng không tới mức ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có chứ, nếu không thì nhắn cho anh lại một tin cũng được mà.”Vương Siêu vừa ăn nho vừa nói “Anh gọi cho anh ấy, anh ấy cũng không nhận?”Lương Tỳ vô cùng sầu não, nói “Ngày hôm qua còn nhận, hôm nay thì gọi không thông.”Vương Siêu nghiêng đầu nói “Nói không chừng điện thoại ảnh bị hư?”“Có lẽ không.” Lương Tỳ nói, “Em không biết vợ anh giữ đồ cẩn thận bao nhiêu đâu, trong nhà ngoại trừ thức ăn cho Cầu Cầu là thường mua mới, thì các đồ vật khác và điện gia dụng đã thành đồ cổ rồi, mấy thứ đó lại vẫn chạy tốt. Ai nha, vợ anh thật đúng là quá đảm đang mà.”Vương Siêu mặt 囧, nói “Mới vừa rồi còn cảm thấy người ta muốn đá anh, giờ lại bắt đầu khoe khoang, anh đúng là bệnh nặng, bất quá cũng đừng trị, chắc chắn trị không hết.”Lương Tỳ đột nhiên cầm lấy điện thoại nhìn, xoay tới xoay lui, nói “Hay là do điện thoại anh hư? Em thử gọi cho anh xem.”Vương Siêu gọi qua cho anh, tiếng chuông vang lên hết thảy bình Tỳ rất tức giận “Sao nó lại không hư?”Vương Siêu nhả vỏ nho trong miệng ra, thuận miệng nói gở “Muốn nó hư cũng đơn giản thôi a.”Lương Tỳ không vui ném điện thoại lên ghế sô pha, kết quả ném quá tay, điện thoại rớt xuống đất, đầu điện thoại đập lên hai chai rượu, lại rớt xuống sàn nhà, chai rượu lung lay rồi ngã xuống choang’ một cái, chuẩn xác đập trúng màn hình điện Siêu vừa nhét trái nho vào trong miệng, miệng còn chưa khép lại Tỳ nhanh chóng nhặt điện thoại về, nhưng màn hình không sáng nữa, cũng không khởi động lại được, anh ngẩng đầu nhìn Vương Siêu hầm hầm “Cũng tại chú mày! Đúng là miệng quạ đen!”Vương Siêu ừng ực một tiếng nuốt trọng trái nho xuống, bị nghẹn mắt trợn trắng nhưng vẫn không quên giải thích nói “Em chỉ tiện miệng nói… Ai ai ca đừng nhéo mặt, đừng đừng, đau đau… Em sai rồi em sai rồi, giờ em đi mua điện thoại mới cho anh liền…”Lương Tỳ thả tay phải nhéo quai hàm hắn ra, hắn lập tức nhanh như chớp chạy đi mua điện với cái điện thoại dễ bị hư như thế, Lương Tỳ hết sức buồn bực, đúng là sản phẩm không đáng tin mưa to từ giữa trưa đến bây giờ vẫn chưa Tiểu Vũ chạy đến trước cửa xe, xếp dù lại, ôm một cái túi nhựa tiến vào trong xe, tóc mái cô bị nước mưa xối ướt, quần với giày cũng bị dính nước ẩm Đồ cảm thấy có lỗi đưa khăn tay qua, nếu như không phải thật sự sốt ruột, cậu cũng sẽ không dưới thời tiết như vầy còn bắt Phạm Tiểu Vũ đi mua đồ cùng cậu.“Cảm ơn.” Phạm Tiểu Vũ lấy đồ trong túi ra cho cậu, sau đó mới dùng khăn tay lau mặt, cười hì hì nói, “HongKong thật sự là thiên đường mua sắm ah, tiết kiệm hơn bên chúng ta cả nghìn tệ, nếu không phải không mang nhiều tiền, tôi cũng định mua một cái mới.”Bách Đồ khẽ cười, nói “Vậy cô mua đi, phí tôi trả.” Cậu mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại Tiểu Vũ nhếch miệng cười, cô cũng không gấp, dù sao lời cậu nói ra sẽ không bao giờ đổi ý, cô lại từ trong túi lấy sim Đồ nhận lấy lắp vào khởi động cười có chút mập mờ, nói “Kỳ thật mưa lớn như vậy, ngày mai đi mua cũng giống nhau thôi.”Bách Đồ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên, qua quít nói “Tôi sợ ảnh hưởng công việc.”Phạm Tiểu Vũ bĩu môi, thầm nói “Trước kia cũng không phải chưa từng làm hỏng điện thoại, sao không thấy anh gấp thay cái mới như vậy?”Tất cả tâm tư Bách Đồ đều đặt trên điện thoại, căn bản không có nghe rõ cô ở bên cạnh nói thầm cái phát hiện lúc không khởi động được điện thoại sau khi ném, sự phẫn nộ bởi vì Chu Niệm Sâm trong nháy mắt biến thành mất rất muốn biết Lương Tỳ lại nói cái gì với cậu, buổi sáng cậu chỉ mới xem tin nhắn ngày hôm qua Lương Tỳ gửi tới, nhưng Phạm Tiểu Vũ nói hôm nay còn nhận được rất nhiều tin, đều ở trong cái điện thoại bị cậu ném hư, nhất thời không có cách có chút hối hận, đáng lẽ nên trả lời một chút cho Lương Tỳ mới đúng, hai ngày nay không có tin tức gì, cơ bản không giống có chuyện quan trọng, nhưng nếu hiện tại Lương Tỳ không gọi được vào máy cậu, không biết sẽ nghĩ như thế cùng là cậu vẫn mạo hiểm mưa to, cùng Phạm Tiểu Vũ đi mua điện thoại động máy xong, cậu trước tiên nhắn tin cho Lương Tỳ, nói thẳng điện thoại bị hư vừa mua cái mưa rất to, Phạm Tiểu Vũ cũng không quen vị trí lái mới nên lái xe chậm rì rì, còn không ngừng vụng trộm liếc mắt nhìn Bách Đồ, cô nhìn ra lúc Bách Đồ gửi tin nhắn xong, thậm chí có chút mong chờ đối phương trả mấy phút đồng hồ điện thoại vẫn không vang lên tiếng tin nhắn tới, Bách Đồ biểu cảm có hơi thất nhịn không được nói “Chuông tin nhắn ngắn lắm, có thể không nghe thấy nha, anh gọi trực tiếp đi.”Bách Đồ lại dường như rất do dự, Phạm Tiểu Vũ hiểu lầm ý của cậu, nói “Bằng không tôi tìm chỗ có thể đậu xe, đi xuống đợi một lúc, chờ anh gọi xong rồi chúng ta đi?”Bách Đồ trầm giọng nói “Không cần, tôi cũng không có nói chuyện gì không thể nghe.” Ngón tay cậu đặt trên màn hình quay số, dừng vài giây mới ấn Tiểu Vũ vừa lái xe vừa ở một bên cười trộm không mơ hồ nghe được giọng nói trong điện thoại, nhưng Bách Đồ lại một câu cũng không nói đã tắt Tiểu Vũ có chút nghi hoặc, muốn hỏi chuyện gì xảy ra lại ngại không dám hỏi, dù sao Bách Đồ cũng chưa từng nói những chuyện cá nhân cho vô nhanh, cô cảm giác được cảm xúc của Bách Đồ rất không thích nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có chút sững sờ, tay phải cầm điện thoại rất dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hẳn Tiểu Vũ làm trợ lý của cậu đã hơn một năm, biết rõ cậu thường xuyên ngẩn người đầy tâm sự, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu như có chút bận tâm, thăm dò hỏi “Bách Đồ, Lương thiếu nói sao?”Bách Đồ rõ ràng căng cứng người, nói “Ai nói là tôi gọi cho anh ta.”Phạm Tiểu Vũ cũng không nói thêm gì nữa, trong nội tâm lại càng hồ đồ, Lương Tỳ đến cùng đã nói cái gì?.. Chương 38. Chân tướng ngày đó “Hừ, ngày đó thật đúng là tiện nghi cho mày.” Tưởng thiếu nhắc tới chuyện này liền thấy cay cú, cơ hội ngày đó là tốt thế nào a, ngẫm lại bộ dáng thằng nhóc kiêu ngạo này bị một đám đàn ông cao to cưỡi ở dưới thân, hắn liền cảm thấy thống khoái, đáng tiếc a đáng tiếc, Tưởng thiếu trừng mắt liếc Hạ Đan một cái, kế hoạch chu toàn bí mật như vậy lại bị nha đầu giảo hoạt kia làm hỏng. “Nga? Nói như vậy thật sự là anh làm?” Lý Hiên nheo mắt lại, tiếp tục truy vấn, “Sợ rằng không chỉ là đánh thuốc mê đơn giản như vậy đi.” “Ha ha.” Tưởng thiếu cũng cười càn rỡ, ánh mắt nhìn Lý Hiên như đang nhìn rác rưởi, “Bây giờ mày còn có tư cách đứng ở đây nói chuyện cùng tao thì nên cám ơn trời đất đi.” Hắn dừng lại trong chốc lát, lại không cam lòng nắm chặt nắm tay “Tao với mày còn chưa tính sổ xong đâu, liền đã cho là tao sẽ buông tha cho mày dễ như vậy!” Ngày đó ở Dạ Sắc, Thái Tử gia hào hoa phong nhã của thành phố S Tưởng thiếu, thế nhưng bị một người xa lạ dẫm lên gốc rễ vận mệnh, bị người uy hiếp, chuyện nhục nhã như vậy há có thể cứ thế liền quên đi! Tưởng Thế Lỗi lại liếc mắt một cái nhìn Hạ Đan lúc này đang cúi đầu không biết nghĩ cái gì, ngữ khí vẫn cuồng ngạo như trước, “Hạ Đan, mặc kệ người nọ là ai, em giúp được lần này, không bảo vệ được lần sau. Đừng quên, nếu cô biết em vì một thằng nhóc hỗn láo như vậy làm ra cái loại chuyện này thì sẽ có hậu quả thế nào!” Nghe được một câu cuối cùng kia, Hạ Đan liền giật mình thân thể nhất thời cứng đờ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Tỏ vẻ miệng lưỡi cực nhanh, Tưởng thiếu tựa hồ thoải mái hơn chút, hừ lạnh một tiếng, kéo cửa ra ngoài. Trong phòng nghỉ màu đỏ thẫm, chỉ còn lại Lý Hiên cùng Hạ Đan còn đứng ở đó, ai cũng không mở miệng trước. “Học trưởng…” Nửa ngày sau, Hạ Đan rốt cục ngẩng đầu lên, gọi một tiếng rồi lại trầm mặc. Lý Hiên đứng ở đó, lẳng lặng chờ câu tiếp theo của Hạ Đan. “Học trưởng, là em lừa anh, buổi tối hôm đó, là em gặp phải anh họ… Hắn sắp xếp… Vốn em chỉ muốn cứu anh về, không nghĩ tới…” Nói tới đây, Hạ Đan tạm dừng một chút, mím mím môi, nhìn thoáng qua Lý Hiên vẫn đang thờ ơ, tiếp tục nói, “Anh rõ ràng vẫn biết, em thích anh, vẫn luôn thích anh, nhưng mặc kệ em có cố gắng thế nào, trong lòng anh căn bản là không có em, hôm đó, em cũng chỉ là muốn cược một phen…” Hạ Đan nói xong, đột nhiên khóc nức nở đứng lên. Bộ dáng vừa lôi vừa kéo kia, hiển nhiên có chút điềm đạm đáng yêu. Lý Hiên sắc mặt không thay đổi chờ Hạ Đan bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói “Cho nên, cô liền dứt khoát tương kế tựu kế sao? Hừ, tôi đoán là cô còn cho tôi ăn thứ khác nữa. Ha ha, Hạ Đan, tôi thật đúng là xem thường cô.” Ngày ấy vừa thấy Hạ Đan trốn ở trong nhà vệ sinh, nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người cô ta, Lý Hiên liền thấy hồ đồ. Vốn đầu óc đã nặng nề quay cuồng, hơn nữa khi đó anh cũng không hoài nghi Hạ Đan. Bị vây trong tâm lý áy náy cùng phức tạp, anh cảm thấy chính mình cần phải phụ trách. Không biết, một khác kia, anh cảm thấy trời sắp sập xuống rồi. Tới tới lui lui không ngừng cọ rửa thân thể của mình, anh cảm thấy bản thân tràn ngập tội ác, chưa bao giờ anh từng cảm thấy vô lực như vậy. Nhưng tỉnh táo lại, anh vẫn là mẫn cảm thấy được sự không thích hợp. Không nghĩ tới a, Hạ Đan thật đúng là thủ đoạn. Vì anh, cũng dám hi sinh chính mình. Ha ha, anh thật đúng là không cảm giác được, Hạ Đan lại đối với anh có sự chiếm hữu mãnh liệt như vậy. Bất quá, hiện tại anh đối với Hạ Đan chỉ là sự chán ghét. Loại phụ nữ này, có lẽ là thật sự rất thích anh, nhưng tâm cơ lớn mật như thế, Quân Quân nhà anh làm sao có thể là đối thủ của cô ta. Mặc kệ như thế nào, nếu sự tình đã rõ ràng, Lý Hiên chỉ hy vọng dao sắc chặt đay rối, “Hạ Đan, một khi đã như vậy, tôi cũng chỉ chịu trách nhiệm với cô đến đây thôi.” Lý Hiên đưa lưng về phía Hạ Đan, đi ra phía cửa, đi hai bước lại dừng lại nói “Về sau, chúng ta ít gặp mặt chút đi.” “Học trưởng! Anh hãy nghe em nói!” Hạ Đan rốt cục hốt hoảng, kéo lấy cánh tay Lý Hiên, “Em chỉ là vì rất thích anh, chẳng lẽ thế là sai sao? Vì cái gì?! Vì cái gì anh lại không thể thử thích em chứ… Thích một người là sai sao… Là sai sao…” Hạ Đan nói xong, bắt đầu như phát điên mà lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi, bộ dáng chật vật kia, thế nào còn có sự tao nhã thong dong như trong sàn nhảy. Lý Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Hạ Đan có chút không khống chế được trước mắt, nói “Thích một người không có gì sai, nhưng bắt ép chính người mà cô thích thì là sai rồi. Hạ Đan, tôi biết cô là một người rất ưu tú, tôi như vậy… Không đáng để cho cô làm như vậy. Về sau… đừng ngớ ngẩn như vậy nữa.” Cảm giác được giọng nói của mình hòa hoãn, Lý Hiên quay đầu mở cửa, không nhìn Hạ Đan, có lẽ không có chuyện này, Hạ Đan vẫn là một người là anh nguyện ý làm bạn cùng cô ta. Nhưng là tình làm người khác bị thương a. Anh biết, lúc này không thể cho người khác hi vọng. Đi ra khỏi tòa nhà, gió lạnh thổi qua trước mặt, Lý Hiên lôi kéo âu phục, hiện tại anh bức thiết muốn gặp Quân Quân. Gần hai tháng nay, mỗi lần anh nhìn thấy Quân Quân đều là tâm tình phức tạp, rất muốn gặp, lại sợ nhìn thấy. Nhưng hiện tại, rốt cục anh cũng có thể thoải mái, hảo hảo gặp Quân Quân một lần. Lấy di động ra, vừa định ấn quay số nhanh số của Quân Quân, màn hình liền hiện lên dãy số làm cho anh biến sắc. Chương 37. Lý Hiên ép buộc Tầng cao nhất của một câu lạc bộ nằm ở trung tâm thành phố S, phòng khiêu vũ bình thường luôn tĩnh lặng, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, không khí rất náo nhiệt. Trong một mảnh y hương này, Hạ Đan mặc một thân váy dài màu trắng cổ chữ V khoét sâu, tươi cười ngọt ngào lại có vẻ phá lệ tươi mát thoát tục. Càng làm cho người ta thêm hâm mộ là đứng ở bên người cô ta lại là Lý Hiên ngọc thụ lâm phong, tuy rằng môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt đạm mạc, nhưng một thân âu phục màu trắng kia, lại làm cho anh bình thường vẫn luôn lạnh lùng thêm một phần ôn nhuận tuấn dật. Qua một vài vũ điệu nhẹ nhàng tao nhã, cặp đôi màu trắng Hạ Đan cùng Lý Hiên rất nhanh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Tả Mục cầm ly rượu đứng ở một góc, đồng tử hơi co lại, nhìn chăm chú vào đôi giai nhân trong sàn nhảy, nhìn nhìn, khóe môi Tả Mục câu lên, độ cong càng ngày càng lớn. Ha ha, Lý Hiên này còn có chút thú vị. Di động trong túi đột nhiên rung lên, Tả Mục lấy điện thoại ra nghe. Trong phòng khiêu vũ, Lý Hiên có chút không kiên nhẫn, cũng may Tả Mục ở một góc rốt cục cũng ra hiệu cho anh. Nhảy xong một khúc, Lý Hiên thì thầm hai câu với Hạ Đan, hai người rời khỏi sàn nhảy. Rất nhanh, hai người liền đi đến bên người Tả Mục. Có người phục vụ cung kính kéo cửa lớn, đoàn người rất nhanh đi vào một phòng riêng cổ kính. “Tưởng thiếu, để cậu đợi lâu rồi.” Cửa được đẩy ra, Tả Mục đi ở phía trước liền cười chào hỏi với người ở bên trong. Động tác của Hạ Đan hơi cứng lại một chút, Lý Hiên nhíu mi nói “Làm sao vậy?” “Không, không có gì.” Hạ Đan lắc đầu, Lý Hiên nhìn cô ta một cái, sải bước đi vào. Hạ Đan cắn cắn môi cũng theo vào, trong lòng nghĩ sao lại trùng hợp như vậy. “Vị này là trợ thủ đắc lực của tôi, Lý Hiên.” Tả Mục rất phối hợp giới thiệu, khi Tưởng thiếu nhìn thấy Lý Hiên thì sắc mặt hơi cứng lại một chút, bất quá người bên ngoài căn bản là không chú ý tới. “Từ lâu đã nghe danh Tưởng thiếu.” Lý Hiên khách sáo nói với Tưởng thiếu. Tưởng thiếu cũng là lười biếng tựa vào sô pha, lười biếng nhìn anh, không có chút bộ dáng muốn đáp lại. Lý Hiên cũng không thèm để ý, đem Hạ Đan trốn phía sau mình kéo đến phía trước, “Vị này là bạn gái của tôi, Hạ Đan.” Một câu này làm cho những người không biết gì khác trong phòng đều sửng sốt. Thằng nhóc mới đến này giới thiệu bạn gái của hắn cho Tưởng thiếu biết là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn lấy lòng Tưởng thiếu? Người bình tĩnh nhất ở đây chắc chỉ có Tả Mục, Lý Hiên giới thiệu xong cũng không nói gì khác nữa. Hạ Đan ngượng ngùng đứng ở kia, cảm thấy rất nhiều người trong phòng không có ý tốt đánh giá nhìn mình, những tầm mắt chăm chú kia làm cho Hạ Đan cảm giác có chút nhục nhã, nhưng lúc này cô ta tức giận không phải vì Lý Hiên, mà là vì vị Tưởng thiếu trước mắt này! Chỉ có Tưởng thiếu yên lặng nhìn Hạ Đan, đồng tử khẽ nhếch, ai yo cô nãi nãi của tôi, “Hạ Đan?! Sao em lại ở đây?” “Anh họ, thật là khéo a.” Hạ Đan ghét bỏ nhìn thiếu niên nằm trong lòng Tưởng thiếu, phun ra lời nói lạnh như băng. Tưởng thiếu chột dạ sờ sờ mũi, vị này là hòn ngọc quý trên tay nhà cô hắn, cũng không phải đèn cạn dầu. Lần trước chính là vì cô ta có một chân, mới làm hỏng kế hoạch của mình. Bất quá nha đầu này sao lại cùng đến với Lý Hiên? “Tốt lắm, mọi người nên ăn thì ăn nên uống thì uống, đêm nay tôi bao tất.” Tưởng thiếu vừa cũng mọi người nói chuyện, vừa nghĩ kéo Hạ Đan lại đây. Hạ Đan hất tay hắn ra, Tưởng thiếu bị lờ đi như vậy, sắc mặt có chút không tốt đứng lên. Mà Hạ Đan ở bên kia lại kéo tay Lý Hiên, làm nũng nói “Học trưởng, em không thích nơi này…” Thân mình ấm áp mềm mại kia chắc sắp dán hẳn lên người Lý Hiên rồi, Tưởng thiếu nheo mắt lại, thằng nhóc Lý Hiên này dính cái vận cứt chó gì vậy, Hạ Đan thế nhưng lại coi trọng hắn?! Xem cái dạng này, chẳng lẽ Hạ Đan còn là theo đuổi không thành? Nếu bình thường Hạ Đan dán sát vào như vậy, Lý Hiên đã sớm tránh đi, đêm này anh tựa hồ đặc biệt có kiên nhẫn, thế nhưng quay đầu, cười với Hạ Đan, “Được.” Sau đó nói mấy câu với Tả Mục, không đợi Tả Mục trả lời, hai người liền đi ra ngoài. Lúc gần đi Hạ Đan còn hung hăng trừng mắt liếc Tưởng thiếu một cái. Người trong phòng riêng đều có chút giật mình, còn chưa từng thấy ai quá không cho Tưởng thiếu mặt mũi như vậy, thằng nhóc kia có bối cảnh gì a, còn có mỹ nhân kia thật là em họ của Tưởng thiếu sao? Nhất thời cả phòng có chút im lặng. Cái đ** gì vậy, Tưởng thiếu đầy một bụng hỏa. Không thể tin được! Tưởng thiếu đứng phắt dậy, kéo cửa phòng đi ra ngoài, “Các vị, tôi có chút việc riêng cần xử lý.” Nghe từ sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa trầm trọng, khóe miệng Lý Hiên chậm rãi gợi lên. Đến đây nào, để tôi xem các người thật ra là muốn xướng khúc hay là chó cắn chó đây. Lý Hiên cố ý mang theo Hạ Đan vào một gian phòng nghỉ, sô pha thoải mái, vị trí kín đáo, chính là nơi thích hợp để bàn chuyện. “Lý Hiên! Tao còn tưởng mày có bản lĩnh thế nào, không nghĩ tới mới có tý tuổi đã biết làm tiểu bạch kiểm*.” Tưởng thiếu đứng ở cửa từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn đầy hèn mọn cùng khinh thường. * những cậu trai trắng trẻo hoặc đơn giản là trai bao vì từ này thường mang nghĩa châm chọc “Tưởng Thế Lỗi! Anh nói ai là tiểu bạch kiểm hả!” Hạ Đan nhảy dựng lên, túi Chanel trong tay ném thẳng về phía mặt Tưởng Thế Lỗi, “Ngao” một tiếng, Tưởng thiếu che quai hàm, mắt trừng lớn, “Hạ Đan em…” “Tôi làm sao chứ? Người khác sợ anh nhưng tôi không sợ anh.” Hạ Đan lúc này giống như là phượng hoàng phun ra lửa. Ngay cả Lý Hiên đều bị hành động đột nhiên của Hạ Đan làm cho hoảng sợ, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy một mặt hung hăng vênh váo như vậy của Hạ Đan, tuy rằng anh sớm biết Hạ Đan là một người không thể dây vào. “Được rồi được rồi, anh không nói với em nữa.” Tưởng thiếu cười cười xoa xoa dấu đỏ trên mặt, chuyển hướng Lý Hiên, “Đây là chuyện của anh với nó, em đừng chen vào.” Ngữ khí chống lại Hạ Đan của Tưởng thiếu cũng không dám quá mức kiêu ngạo. “Được rồi.” Hạ Đan đang muốn nói gì đó, Lý Hiên đưa tay chặn cô ta lại. “Tôi hỏi anh, có phải anh là người đánh thuốc mê tôi khi ở khách sạn Đông Lâm không?” Chương 36. Cảm giác nguy cơ của anh hai Lý Quân vẫn luôn lắc lư ở sân thể dục đến tận mười một giờ, đến giờ đóng cổng mới trở về. Ân Du đã trở lại như thường, Lý Quân cũng giả bộ như hổng có chuyện gì xảy ra. Bất quá khi nằm trên giường lòng vẫn sợ hãi, nằm cách xa xa dựa vào gần bên phía cửa sổ, nằm ngược đầu với Ân Du. Cậu nằm ở trên giường, lại lo lắng nhìn thoáng qua bên phía Ân Du, thầm nghĩ có lẽ mình hẳn là nên đi mua một cái màn hoặc mành gì đấy về. Cậu vẫn nhớ rõ một màn lúc tối nay kia, Ân Du… Thế nhưng vừa xem loại phim kia vừa tự an ủi. Ách, kỳ thật ngay từ đầu khi nhận lời Ân Du, cậu còn vụng trộm tìm hiểu về việc hai người đàn ông ở bên nhau. Khi đó còn có chút lo lắng đề phòng, nhưng khi ở cùng Ân Du lại tự nhiên tùy ý nên làm cho Lý Quân thả lỏng. Cậu quên mất, đàn ông nghẹn lâu cũng cần phát tiết. Lý Quân không khỏi rùng mình một cái, cậu đột nhiên nghĩ đến, mình thế nhưng là bạn trai của Ân Du. Ẩn ẩn có chút cảm giác khủng hoảng, Lý Quân ở trên giường lăn qua lộn lại, đêm mơ thấy ác mộng đại quái thú đuổi theo mình. Sáng ngày hôm sau liền đeo lên đôi mắt thâm đen, bị Tô Gia Minh trêu đùa một trận. Có lẽ do trong lòng bất an, hai ngày nay Lý Quân vẫn luôn trốn tránh Ân Du. Ăn cơm đi học đều nhất định phái lôi kéo theo Tô Gia Minh cùng Giang Miêu Miêu thì mới yên tâm. Thấy ánh mắt của Lý Quân khi nhìn mình như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy, trong lòng Ân Du thấy rất buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ. Vì cái gì hắn lại cố tình thích phải Lý Quân trong sáng như một tờ giấy trắng a. Bất quá ngày đó mình thật đúng là… Thế nhưng lại ở dưới ngay mí mắt của cậu nhóc này mà lên đỉnh. Cậu nhóc này nhất định là sợ hãi không nhẹ đi. Bất quá, nếu như để cậu ấy biết chính mình mỗi đêm đều ở trong mộng hung hăng chiếm hữu cậu ấy, sẽ là biểu tình như thế nào đây. Nói không chừng sẽ chạy trối chết đi. Trốn sao? Thật vất vả mới có một chút tiến bộ mang tính thực chất, hắn như thế nào có thể để Tiểu Quân thoát khỏi mình chứ?! “Tiểu Quân.” Rốt cục, Ân Du ở trên đường mà Lý Quân chắc chắn phải đi qua khi về phòng ngủ chặn cậu lại. Lý Quân hoảng sợ, nói chuyện cũng lắp bắp, “Ân… Ân Du…” Mười ngón tay bất an nắm chặt, Lý Quân cúi đầu, cậu hiện tại thừa nhận, anh hai nói đúng, yêu đương đối với mình mà nói là hơi sớm, cậu căn bản không biết yêu đương là cái gì, càng miễn bàn đến chuyện hai người đều là nam, tình huống so với chính mình tưởng tượng thì phức tạp hơn nhiều lắm. “Thực xin lỗi…” Lý Quân như là hạ quyết định rất lớn, lại giống như con thú non không biết phải làm sao, đáng thương hề hề đứng ở nơi đó. Trong lòng Ân Du cứng lại, có chút không thể tin được mà nhìn cậu nhóc trước mặt. Sau đó hắn đẩy kính mắt, sâu trong đôi mắt sau mắt kính ẩn ẩn mang theo ý cười. “Đứa ngốc.” Kéo cậu nhóc vào trong ngực, thanh âm Ân Du ôn nhu giống như muốn chảy nước đến nơi. Ngửi mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt trên tóc của cậu, Ân Du thở ra một hơi thật sâu, “Tiểu Quân, thực sợ cậu vĩnh viễn sẽ không cần tớ nữa.” Ân? Lý Quân khó hiểu ngẩng đầu lên. Trong mắt tràn đầy nghi hoặc. “Ha ha.” Ân Du bỗng nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên. “Bất quá cũng không thể đơn giản như vậy liền quên đi, tớ muốn ăn lót dạ cũng không quá phận đi.” Lý Quân mở to hai mắt nhìn Ân Du, sửng sốt hai giây lại gật gật đầu. Tựa hồ cảm thấy đã hết nguy hiểm, thần sắc Lý Quân buông lỏng, lộ ra hàm rằng chỉnh tề của mình, có chút ngốc, nhưng trong lòng người xem lại thấy ngứa. Ân Du nâng cằm Lý Quân lên, nhẹ nhàng ngậm lấy hai phiến môi ướt át kia, trằn trọc lưu luyến, nhiều lần lặp lại, vừa lòng phát hiện trên mặt cậu nhóc hiện lên hai mạt đỏ ửng. Vững vàng nâng cậu nhóc lên trên một chút, thừa dịp cậu giật mình ngốc lăng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, một lần nhấm nháp hết cả những nơi lần trước chưa thăm dò đến, Ân Du bắt đầu cảm thấy nụ hôn này dần mất khống chế. Lý Quân giật mình sửng sốt một chút, sau đó liền cảm thấy một cỗ hơi thở nam tính nồng cháy bao phủ cậu, người đàn ông này ôm cậu rất chặt, Lý Quân thậm chí có thể cảm nhận được sự cường tráng cùng sức mạnh được che dấu dưới quần áo mỏng manh của hắn. Cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, nhã nhặn nho nhã như Ân Du nhưng lại cũng có tính xâm lược làm cho người ta kinh hãi như thế, trong nháy mắt kia Lý Quân theo bản năng cảm thấy nguy hiểm. Nhưng là khi phản ứng lại được, cái hôn như phô thiên cái địa kia đã làm cho suy nghĩ của cậu trống rỗng, chỉ theo bản năng nắm lấy cổ áo hắn, cố gắng từ trong nụ hôn thế tới hung mãnh này tìm được một chút không gian để hô hấp. Cũng không biết hôn bao lâu, Ân Du rốt cục buông Lý Quân ra. Giờ phút này hô hấp của Ân Du cũng có chút dồn dập, nhưng khi nhìn thấy cậu nhóc đang từng ngụm từng ngụm thở, sắc mặt trướng đỏ bừng, đôi mắt nguyên bản vẫn luôn trong trẻo bây giờ nhiễm ba phần mê ly, tâm tình không khỏi tốt lên. Xem ra, còn phải luyện tập nhiền hơn a. Ân Du vừa nghĩ vừa thỏa mãn ôm lấy Lý Quân theo con đường nhỏ trở về ký túc xá. Ở phía sau hai người, phanh’ một tiếng, một cây đại thụ bị chấn rung làm lá rụng đầy đất. Một thân ảnh cao lớn màu đen hướng về phía thân cây cứng rắn kia đấm một quyền, người này hai mắt đỏ ngầu, trong con ngươi kia là ghen tuông tận trời cùng tức giận làm cho người ta kinh hãi. “Thế nào, hiện tại tin rồi đi.” Nhan Nhan ở một bên cười lạnh nhìn Lý Hiên, trên mặt lộ vẻ trào phúng, “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường, cũng chỉ có mình anh vẫn còn cho là mình nắm giữ hết thảy.” Buổi chiều hôm nay khi Lý Quân đến tìm cô, Nhan Nhan liền đoán được. Biểu hiện của Lý Quân, rõ ràng là cũng đặt Ân Du ở trong lòng. Tuy rằng không biết Lý Quân đối với tâm ý của chính mình hiểu nhiều hay ít, nhưng cô biết rõ, lấy sự đơn thuần của Lý Quân, một khi động tâm, suy nghĩ rõ ràng, muốn kéo trở lại là rất khó. Lý Hiên lại chưa hết giận đấm thêm mấy phát nữa, thẳng đến khi nắm tay chảy máu. Nhan Nhan đứng ở một bên, chỉ nhìn xa xa. Bình tĩnh một lát, Lý Hiên chậm rãi lấy di động ra, bấm một dãy số, sau một lát nói “Hạ Đan…” Đã đến lúc làm rõ rồi. Hạ Đan à, thật là hảo tâm kế a. Nghe Lý Hiên nói chuyện điện thoại, Nhan Nhan ngược lại có chút lo lắng, “Lý Hiên, anh nghĩ kỹ rồi sao?” Không cam lòng nhìn về phía ký túc xá quen thuộc kia, Lý Hiên cất di động đi, xoải bước theo một đường nhỏ khác đi mất. Nhan Nhan sửng sốt một chút, cũng đi theo. Hai người ai cũng không chú ý tới, cách vài bước chỗ đại thụ họ vừa đứng, có một thân ảnh nhỏ gày, cũng chính mắt nhìn thấy một màn vừa rồi Ân Du cùng Lý Quân hôn moi, giờ phút này lăng lăng nhìn phương hướng Lý Hiên cùng Nhan Nhan bỏ đi, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa… Chương 35. Người đàn ông đói khát Tuy rằng Lý Hiên đã từng nói qua bất kể khi nào thì đều có thể đi tìm anh, nhưng Lý Quân vẫn không muốn đi quấy rầy anh hai. Sinh hoạt của cậu hiện tại rất đơn giản, cơ hồ chỉ là một đường ba điểm phòng ngủ phòng học nhà ăn, trừ bỏ những lúc bị Nhan Nhan quấy rầy ra thì thời gian khác đều cùng ra cùng vào với Ân Du. Hai người khác trong phòng 503 tựa hồ có ý tránh, trừ phi đi học ngồi cùng một chỗ ra thì đều rất thức thời không đi làm bóng đèn. Đương nhiên Lý Quân không chú ý đến những chi tiết đó, bởi vì bỏ rất nhiều thời gian vào học tập, Lý Quân phát hiện rất nhanh liền có thể học xong hết chương trình năm nhất. Sách báo tư liệu do thầy cô dạy các môn chuyên ngành đề cử cũng sớm nghiên cứu đọc xong hết rồi. Nhưng cậu vẫn cảm thấy thời gian đầy đủ, thậm chí nhiều lúc còn cảm thấy dư thừa nhàm chán. Quả thật, trong cả trường người không vội vàng tham gia các câu lạc bộ, không vội kiêm chức, cũng không chơi game như cậu thật đúng là hiếm thấy. Ngay cả tinh lực mà người khác dùng để đi cua gái, cậu cũng có thể tiết kiệm. Ở bên Ân Du, Lý Quân cũng không biết là sinh hoạt đã có biến hóa rất lớn. Cậu đối với chuyện yêu đương không biết gì cả, mà Ân Du cũng không biết là khờ thật hay giả ngốc, sớm như vậy liền mang Lý Quân vào hình thức lão phu lão thê’, hai người học xong liền ăn cơm, cơm nước xong liền đi dạo, đi dạo xong thì đến phòng tự học, tự học xong thì về phòng ngủ. Read More » Chương 34. Anh hai mê hoặc Trong lòng Lý Quân lúc này rất vui vẻ, hôm nay anh hai đối với cậu hình như đặc biệt dung túng a. Chỉ là không biết gần đây anh hai đang bận cái gì, ngay cả thời gian gọi điện thoại đều không có. Kỳ thật đáp án rất rõ ràng đi, anh hai nhất định là bồi Hạ Đan học tỷ. Đây vẫn là lần đầu tiên, có người chen vào giữa cậu cùng anh hai, tuy rằng trong lòng Lý Quân vẫn hơi chua xót, nhưng là không nói ra, cậu cũng không muốn bị anh hai biết, chính lại có tính ỷ lại anh hai nhiều như vậy. Nói vậy, anh hai nhất định sẽ thấy khó xử đi. “Quân Quân, suy nghĩ cái gì vậy.” Phát hiện nhóc con thất thần, Lý Hiên nhất thời có chút hơn giận, bình thường Quân Quân sẽ không vào thời điểm cùng mình mà nghĩ việc khác. Cũng khó trách, trong lòng Lý Quân trước kia cũng chỉ có anh hai cũng mỹ thực. Anh hai ở bên người, quyền lựa chọn mỹ thực liền ở trong tay Lý Hiên, trong tâm Lý Hiên tự nhiên chỉ còn Lý Hiên. Kỳ thật hiện tại ở trong lòng Lý Quân cũng chỉ có anh hai, nhưng Lý Hiên không có cách nào cảm giác được. “Không nghĩ cái gì,” Lý Quân giật mình chớp mắt một cái, cười nói, “Anh hai gần đây… Mỗi ngày đều về trường sao.” “Ân?” Câu hỏi này có chút vô lý a, Lý Hiên bật cười, “Đương nhiên phải về trường rồi.” Lý Quân không nói tiếp nữa, chỉ là cúi đầu, kinh ngạc nhìn đường dưới chân. Lý Hiên đi vài bước, đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút kinh dị nhìn về phía Lý Quân. Nhóc con vẫn như cũ ngoan ngoãn đi bên cạnh, chỉ là bàn tay trong túi áo bất an nắm chặt. “Quân Quân.” Trong lòng Lý Hiên căng thẳng, không khỏi rút tay ra đặt lên mái tóc mềm mại của Lý Quân. “Đừng nghĩ linh tinh. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em phải tin tưởng anh hai.” Trong mắt Lý Hiên trần đầy ôn nhu cùng sủng nịch, thanh âm trầm thấp mà kiên định, “Ở trong lòng anh hai, Quân Quân vĩnh viễn luôn ở vị trí thứ nhất, không gì có thể sánh được với Quân Quân đáng yêu của anh.” “Anh hai…” Chống lại tầm mắt chuyên chú của anh hai, Lý Quân giống như bị hai tròng mắt như hồ sau kia mê hoặc, chỉ si ngốc nhìn, ngay cả nói cũng không biết tiếp lời như thế nào. Bộ dáng ngốc lăng của Lý Quân làm cho Lý Hiên trong lòng vừa động, lúc cúi người xuống, nhắm ngay hai phiến môi kia hôn lên. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc nghênh diện mà tới, Lý Quân kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, lông mi thật dài còn run nhè nhẹ. Thời gian yên lặng mười giây, Lý Hiên nhưng là không có hôn xuống, Lý Quân nghi hoặc mơ to mắt, chỉ nhìn thấy anh hai đưa tay che miệng, phốc xuy’ một tiếng, “Ha ha, Tiểu Quân Quân của anh đang nghĩ muốn anh làm gì?” “A?” Lý Quân sửng sốt, sau đó Lý Hiên vừa lòng nhìn thấy Quân Quân nhà anh quay đầu đi, màu hồng trên gương mặt lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu nhuộm ra, ngay cả bên tai cũng đều hồng hồng, rất là đáng yêu. Trong lòng Lý Quân đập bịch bịch, sao lại thế này a, hôm nay như thế nào lại luôn làm ra hành động khác thường. Vụng trộm liếc mắt nhìn anh hai, trong mắt Lý Hiên tràn đầy ý cười, khóe miệng gợn lên, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Đem mọi chuyện trước đó hồi tưởng một lần, Lý Quân không khỏi buồn bực, anh hai quá giả dối, thế nhưng sử dụng mỹ nam kế? Quả thật, so với một nam sinh bình thường, Lý Hiên đã sớm tiến vào công ty thực tập thì hơn một phần ổn trọng, thiếu đi một phần non nớt. Anh hai giờ phút này, thân ảnh cao ngất đứng trong gió lạnh, nguy nga cao lớn, toàn thân đều mang theo ý vị của nam nhân thành thục, mà bị anh hai thâm tình nhìn chăm chú như vậy, Lý Quân có không rành nhân sự thế nào cũng không thể không bị mê hoặc. Cậu nào đâu biết rằng, loại khác thường này của mình ít nhất có một nữa là do cậu. Đáng tiếc, hiện tại Lý Quân không thể nghĩ được đến điểm đó. Lý Hiên đương nhiên cũng hiểu được điều đó, nhưng giờ phút này anh lại rất thỏa mãn, bất tri bất giác, Quân Quân nhà anh đã động tâm với anh rồi đi. Đáng tiếc nhóc con vẫn còn ngây ngốc, không biết tại sao mình lại khác thường. Bất quá biểu hiện đáng yêu này quan trọng hơn a. Lý Hiên cam giác trong lòng mình đều đong đầy hạnh phúc, hóa ra vui vẻ là như vậy sao. Phần phong phú này làm cho người ta cảm giác run sợ, cũng chỉ có Quân Quân nhà anh có thể mang đến cho anh. Chỉ sợ, đời này chính mình đều không thể không có Quân Quân. Anh không thể tưởng tượng được, có một ngày, Quân Quân không ở bên người anh, sinh hoạt của anh sẽ biến thành như thế nào. Tuyệt đối không cho phép!!! Chuyện như vậy nghĩ cũng đừng nghĩ!!! May mắn, ông trời để cho mình gặp được Quân Quân, từ thuở thơ ấu của cậu đến giờ, chính mình vẫn là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của Quân Quân. Dừng ở trước mặt nhóc con còn đang không được tự nhiên, Lý Hiên nở nụ cười, đi qua xoa nắn mặt nhóc con nói “Quân Quân, còn đang tức giận sao? Ha ha, đi, anh hai mang em đến một nơi rất hay.” Cái gọi là hay trong miệng anh hai, chẳng lẽ là tiệm bánh ngọt Jamella này sao? Lý Quân có dự cảm không tốt, anh hai, em thật sự không thể ăn thêm nữa. Nhìn Lý Hiên rất có kiên nhẫn đem bánh ngọt socola trước mắt chia làm nhiều miếng nhỏ, Lý Quân cảm thấy tuyệt vọng. Lý Hiên, buổi chiều anh đút cho em trai anh bao nhiêu thịt anh có biết không? “Anh hai, hiện tại vừa mới cơm nước xong không bao lâu…” Lý Quân thật cẩn thận tìm từ, khó có được hôm nay anh hai đối tốt với cậu như vậy, chỉ trách dạ dày của mình quá nhỏ. “Ân.” Lý Hiên còn đang tiếp tục động tác trong tay, nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng. Sức chiến đấu của nhóc con anh là người rõ nhất. Một cái bánh ngọt này cũng không là gì. “Nào, mở miệng.” Lý Hiên xúc một miếng nhỏ đưa đến bên miệng Lý Quân. Một cậu bé ăn đến miệng đầy bơ bàn bên cạnh nhất thời giật mình nhìn qua. Lý Quân nhất thời có chút ngượng ngùng, “Anh hai, để em tự ăn đi.” Mặt Lý Hiên trầm xuống, “Sao thế? Anh hai không được đút cho em, người khác đến đút thì lại được sao.” Trong lòng nảy lên một cái, xong rồi, anh hai tức giận. Lý Quân vội vàng cắn một ngụm, trong lòng nghi hoặc còn có ai đút mình ăn a. Một miếng, hai miếng, ba miếng… Rốt cục, Lý Quân sắp hỏng mất, “Anh hai, em bội thực…” Trề môi, vì cái gì còn hơn một nửa a. Động tác của Lý Hiên cũng không thèm dừng lại, đầy mặt chân thành đút ăn. “Anh hai, không tin anh nhìn xem.” Lý Quân vội vàng vén áo lên, lộ ra cái bụng tròn vo. Cậu bé bên cạnh nhìn thấy tình cảnh như vậy trừng mắt tròn xoe, quên cả ăn bánh ngọt, “Mẹ ơi, anh trai này… có thể là bị bệnh thần kinh hay không a.” Lý Hiên cũng bị động tác ngốc ngốc của nhà mình dọa cho hoảng sợ, vội vàng đem áo của Lý Quân kéo xuống, ôm cậu đi ra ngoài, ngay cả một cái bánh khác được đóng gói trong hộp cũng không thèm lấy theo. Lý Quân cười hì hì cùng anh hai trở về phòng ngủ, nhịn không được ở trong lòng tán thưởng mình nhanh trí. . ╮╯_╰╭ “Quân Quân, về sau đừng ở trước mặt người khác… khụ… như vậy.” Lý Hiên có chút dở khóc dở cười. “Ân, đương nhiên rồi.” Trừ bỏ anh hai, chỉ sợ cũng không còn ai có thể làm mình ăn đến no như vậy. Đi vài bước, Lý Hiên lại dừng một chút, “Nhất là ở trước mặt Ân Du.” Di? Nga. “Được ạ.” Lý Quân cũng không suy nghĩ sâu hơn, hai người rất ăn ý sóng vai bước đi, hai thân ảnh ở dưới ngọn đèn màu cam kéo ra cái bóng thật dài. Lý Hiên lắc đầu, nhóc con nhà mình a, vẫn là giữ chặt bên người thì tốt hơn. Cho dù nhóc con có mơ hồ, cũng có thể dựa vào mình. Chuyện tình của bản thân, cũng nên nhanh chóng xử lý. Là Tưởng thiếu đi? Dám tính kế mình. Trong ánh mắt thâm trầm của Lý Hiên, xẹt qua một chút ngoan lệ. Ca, đừng nhéo mặt! Chương 22. Mộng xuân lúng túng Edit Du Du – Beta Tiểu Tử Lần này Lý Hiên tắm có chút lâu, Lý Quân một bên xoa đầu gối hơi sưng đỏ, một bên nghi hoặc nhìn chằm chằm phòng tắm, hình như vừa rồi cậu nghe được âm thanh kỳ quái. Chẳng lẽ là cậu nghe nhầm? Bệnh khiết phích của anh hai đúng là chỉ tăng không giảm mà, cùng lắm chỉ là ra chút mồ hôi, thế mà muốn tắm lại một lần nữa. Nhưng tắm lâu như vậy, có phải có chút không đúng hay không nhỉ. Ngay tại lúc Lý Quân lo lắng nghĩ xem có nên qua gõ cửa không thì cánh cửa lạch cạch’ một tiếng. Lý Hiên vừa mở cửa ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Quân Quân, không khỏi đứng hình một chút. Liếc mắt nhìn cánh tay muốn gõ cửa dừng giữa không trung của nhóc con kia một cái, trong lòng Lý Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lý Quân mở to hai mắt nghi hoặc nhìn anh hai, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy anh hai nhìn có chút không giống bình thường. Đại khái là vì vừa mới từ phòng tắm ra, trên người Lý Hiên còn tản ra nhiệt khí. Áo tắm màu xanh đậm hơi rủ xuống làm lộ phần lớn ngực còn hơi hơi phập phồng. Hai người cách nhau gần như thế, Lý Quân có thể cảm nhận sâu sắc hơi thở của nam nhân thành thục trên người anh hai đang mãnh liệt tỏa ra. Quan trọng nhất là trong mắt anh hai có cái gì đó mà cậu nhìn không hiểu, chống lại đôi mắt đen thâm thúy ấy, Lý Quân tinh tường cảm thấy trái tim mình thình thịch’, thình thịch’ từng tiếng, có thể nghe thấy rõ ràng. Bàn tay không khống chế được sờ lên vị trí trái tim của mình, Lý Quân nuốt nước miếng, sợ hãi kêu “Anh hai…” Một tiếng anh hai’ nhẹ nhàng làm cho Lý Hiên tỉnh táo lại, vừa rồi hai mắt anh hiển nhiên lại mê ly, đáng chết! Gần đây nặng lực tự chủ của anh ngày càng kém. Rất nhanh thu cảm xúc lại, Lý Hiên kéo Quân Quân đi đến bên giường, anh giúp cậu kiểm tra vết thương ở đầu gối, rồi kéo hộp cứu thương đến giúp Lý Quân băng bó đơn giản một chút, cuối cùng giúp Lý Quân trải lại giường để cậu ngủ. Sau khi nằm xuống, Lý Quân có chút lo lắng hỏi “Anh hai ơi, đêm nay anh không phạt em sao?” Hình như hôm nay mình đã làm vài chuyện chọc anh hai tức giận, còn đánh lén anh hai, chẳng lẽ anh hai cứ như vậy để cho mình ngủ? Khụ khụ, không thể không nói, đặc tính M tiềm ẩn của Lý Tiểu Quân thật là đáng sợ mà. Lý Hiên bị câu hỏi này của Quân Quân làm cho sửng sốt, anh xoa bóp mặt Quân Quân, cười nói “Không phạt, chờ Quân Quân trưởng thành sẽ tính thêm lãi.” Còn tưởng rằng Quân Quân nghe được lời này sẽ rất cao hứng, không nghĩ tới Lý Quân lại bĩu môi ”Anh hai thật là giả dối quá đi, chờ em trưởng thành, không biết lãi này đã gấp mấy lần rồi nữa.” “Ha ha!” Lý Hiên bị bộ dạng tỏ vẻ người lớn của Lý Quân chọc cười ”Vậy Quân Quân dùng cả đời để trả đi, dù sao em cũng trốn không thoát đâu.” “Hừ!” Lý Quân không thèm nhìn bộ dáng đắc ý của Lý Hiên, cậu xoay người lấy chăn trúm kín đầu, người cuộn thành một cục, PP vểnh thật cao đối diện mặt Lý Hiên. “Chờ đã, Quân Quân khoan ngủ.” Lý Hiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy ra một tuýp nho nhỏ từ chiếc túi vừa mới đem về, theo khe hở của chăn đưa đến gần cậu. Đầu xù của Lý Quân chui ra, ánh mắt nhìn chằm chằm thứ trong tay Lý Hiên” “Đây là cái gì?” “Son môi, giàu vitamin C, trước khi ngủ bôi một lần, có lợi cho vết thương.” Lý Hiên nghiêm túc trả lời. Lý Quân khinh thường soi mói ”Em không cần dùng đồ của con gái.” Lý Hiên tựa trán mình vào trán Quân Quân, hai tay rắn chắc ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực, cúi đầu cười nói “Quân Quân nhà mình đương nhiên không cần dùng, môi Quân Quân so với mấy cô gái kia đều non mềm hơn, bằng không làm sao mới chỉ bị anh hai cắn một cái đã rách rồi.” Trong lúc nói chuyện, Lý Hiên đã rất nhanh lấy son bôi một lớp thật dày lên môi Quân Quân, sau đó điểm điểm chóp mũi Lý Quân “Được rồi, mau ngủ đi.” Miệng Lý Quân vừa được thả, cậu lập tức hổn hển xẵng giọng “Anh hai, anh thật vô lại!” Tối hôm qua đâu chỉ là cắn một cái đâu, bao nhiêu lần cậu cũng đếm không xuể. Một ngày lộn xộn rốt cuộc cũng trôi qua, Lý Quân an tâm chẹp miệng ngủ say dưới cái nhìn chăm chú của Lý Hiên. Lý Quân mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Trong mơ, anh hai đáng ghét muốn phạt cậu. Anh hai còn lừa cậu nói, anh nhất định sẽ rất ôn nhu. Nhưng là môi cậu lại bị anh hai cắn nát, nhưng anh hai giống như không thấy được, ngược lại càng ngày càng bạo cắn lên cổ cậu, thậm chí hai điểm trước ngực cũng bị cắn. Huhu, trên người đều bị anh hai cắn ra rất nhiều dấu đáng sợ, xanh xanh tím tím, giống như virus lan tràn, lần này nhất định là bao nhiêu thuốc mỡ cũng không đủ, anh hai thật đáng sợ. Cậu chỉ cảm thấy hai mắt anh hai đỏ lên, trong đó bao hàm rất nhiều cảm xúc cậu nhìn không hiểu, nhưng thân hình anh hai thật nóng bỏng, hôn cho toàn thân cậu cũng nóng lên. Toàn thân cậu giống như không được ổn, giống như đặc biệt khát vọng dính sát vào thân thể anh hai. Cậu ham muốn được anh hai ôm một cái… Anh hai… Cho em ôm một cái thôi… Ủy khuất cọ qua, cậu đặt đầu mình lên hõm cổ khêu gợi của anh hai, cảm nhận một cỗ hơi thở nam tính nồng cháy quen thuộc bao phủ chính mình. Trên người có một thứ gì đó linh thoạt cắn lên từng nơi trên cơ thể mình, nơi bị cắn qua tê dại ngưa ngứa, làm cho cậu nhịn không được toàn thân run lên. Từng tế bào đều đang kêu gào… Còn muốn… Muốn nhiều hơn nữa… Lý Quân đang tiến hành khám phá ở trong mơ nên không biết, giờ khắc này, người mà làm cho cậu vừa đau vừa vui vẻ, anh hai của cậu, đang trợn tròn mắt nhìn cậu ngủ mơ. Lúc này mặt Lý Hiên đều tái hết, giỏi lắm, nhóc con này, dám ở sau lưng anh mộng xuân! Mặc kệ đối tượng trong mộng là ai, Lý Hiên đều ghen tị! Vô cùng ghen tị! Trừ bỏ anh, ai cũng không thể đụng vào Quân Quân của anh, cho dù là trong mơ, Quân Quân cũng chỉ có thể mơ đến anh! Phương pháp tốt nhất có thể làm cho người đang nằm mơ tỉnh dậy là? Đương nhiên là —— cắn! Vì thế Lý Hiên nghiến răng nghiến lợi cuốn tay áo, đôi tay phóng tới hai gò má phúng phính của Lý Quân hoàn thành tốt công tác chuẩn bị. Đang lúc sẵn sàn hành động, thì lời lẩm bẩm của nhóc con đã cứu cậu một mạng. Cũng không biết mơ thấy cái gì, khớp hàm vẫn cắn chặt của Lý Quân mở ra, đôi môi non mềm phủ lớp son môi hé mở, một tiếng nhu nhu rõ ràng truyền đến tai Lý Hiên “Ư… anh hai…” Hai tay đang muốn tác loạn bị một tiếng anh hai làm cho ngừng lại, Lý Hiên không rõ cảm xúc nhìn Quân Quân ngủ mơ. Giờ phút này lông mi dài ẩm ướt của cậu bất an run nhè nhẹ, chóp mũi cong cong còn có thể tinh tường nhìn được lông tơ ở bên trên, miệng chu chu, giống như đang chịu ủy khuất mà bĩu môi thật cao. Lý Hiên đột nhiên trong lòng lay động, anh cúi người xuống chậm rãi đem môi mình kề sát cánh môi ướt át kia—— “A!” một tiếng, Lý Hiên sợ tới mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, mở mắt ra thì thấy lông mi Lý Quân bất an rung động, mặt nhăn lại giống như chiếc bánh bao. Lý Hiên sững sờ tại chỗ nhìn hồi lâu, nhất thời ngơ ngẩn, rốt cuộc trong mơ xuất hiện cái gì. Sau đó anh liền nghe được một đáp án hoàn mỹ nhất—— “Anh hai… Không muốn!!!” Hết chương 22 Chương 32. Bắt lấy nhược điểm của hắn Trong phòng 503, Tô Gia Minh trì độn đột nhiên phát hiện, qua một đêm, phong thủy* phòng ngủ đều thay đổi. * phong thủy ở đây có nghĩa là tình huống tình trạng Ân Du cậu có thể đừng dùng ánh mắt khó coi kia nhìn chằm chằm Tiểu Quân Quân của tôi hay không, còn có móng cẩu kia, không cần chạm vào Tiểu Quân kawaii* a. * tiếng Nhật – dễ thương Vô cùng đau đớn nhìn Ân Du cùng Lý Quân dính nhau như trẻ sinh đôi đi tự học, tâm Tô Gia Minh đều vỡ thành từng mảnh. “Các cậu cùng một chỗ là ý ở bên nhau như tớ tưởng sao? Tiểu Quân Quân, cậu có biết cùng một chỗ có nghĩa là gì hay không?” “Tiểu Quân, cậu không cần bị tên hồ ly Ân Du này lừa, có phải hắn uy hiếp cậu hay không?” “Tớ biết rồi, cậu nhất định là có nỗi khổ gì đó đúng không?” Cả một buổi tối, Tô Gia Minh vây quanh Lý Quân, trái ba vòng, phải ba vòng, làm cho Lý Quân đầu óc choáng váng. Ân Du vững như bàn đá ngồi ở một bên, rất là chuyên tâm đọc sách trên tay, tựa hồ như Tô Gia Minh có nói cái gì hắn cũng không để ý. “Tiểu Quân, tớ nói với cậu nga, Ân Du tiểu tử này đừng nhìn thấy nho nho nhã nhã, hắn chính là một tên nhân tinh a nhân tinh, cậu cùng hắn một chỗ khẳng định bị ăn sạch trong giây phút!” Lý Quân bị bộ dáng giương nanh múa vuốt kia của Tô Gia Minh chọc cười, “Cũng không phải yêu tinh, ăn cái gì mà ăn!” Cậu thừa nhận tin tức này đối với hai người bạn cùng phòng khác mà nói có chút kinh tủng, bất quá thay đổi không phải luôn cần thời gian sao. “Ai ai, ” Tô Gia Minh chỉ là liên tục lắc đầu, “Anh hai cậu cũng quá vô trách nhiệm, Tiểu Quân Quân thuần khiết như vậy sao có thể yên tâm giao ra a.” Lời nói vô tâm nhưng Lý Quân nghe được lại thân mình cứng đờ, Ân Du ở một bên cũng xoay người lại, một cước đá vào mông Tô Gia Minh, “Cậu đi tắm của cậu đi!” Trên thực tế, tuy rằng hai người là quan hệ người yêu, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, Lý Quân vốn sẽ không thông suốt, mà Ân Du cũng không có hành động nào vượt quá, hai người cũng chỉ là thoạt nhìn so với bình thường thì thân mật hơn chút. Bất quá Ân Du cũng không vội, dù sao vội cũng không vội nổi. Có thể nhận được sự đáp lại của cậu nhóc đã làm cho hắn hết sức kinh hỉ, nếu Lý Quân không hiểu, vậy từng bước giúp cậu hiểu là được rồi. Tuy rằng không có chuyện gì quá nổi bật, nhưng ít ra Lý Quân mỗi ngày đều ngoan ngoãn theo Ân Du, hai người thân mật khăng khít như thế cũng đã miểu sát rất nhiều người qua đường. Mà Hạ Đan bên kia hiển nhiên lại càng nghẹn khuất. Cũng không biết tại sao lại thế này, gần đây ngay cả cơ hội nhìn thấy Lý Hiên cũng không có. Nói chuyện điện thoại Lý Hiên cũng chỉ là cho có lệ, Hạ Đan thậm chí tìm một lý do rất hoàn mỹ để chờ ở nơi thực tập của Lý Hiên, nhưng từ xa nhìn thấy cô ta, Lý Hiên liền lạnh mặt bắt taxi bỏ đi luôn. Cho dù người ẩn nhẫn như cô ta cũng nhịn không được sốt ruột. Trong lòng cô ta hiểu được, nếu không phải có chuyện buổi tối hôm đó, học trưởng chỉ sợ căn bản sẽ không đáp ứng làm bạn trai mình. Nguyên bản cô ta có tự tin, chỉ cần học trưởng cho cô ta cơ hội, nhất định cô ta sẽ làm cho học trưởng từng chút từng chút tiếp nhận mình. Nhưng sự thật thì rất tàn khốc. Hạ Đan không hiểu mình có chỗ nào không tốt, trước kia còn tưởng rằng Nhan Nhan sẽ là uy hiếp của mình, nhưng hiện tại cô ta phát hiện, trong lòng Lý Hiên căn bản là không có bất cứ nữ nhân nào. Chẳng lẽ học trưởng thật là giống như trong lời đồn… không gần nữ sắc? Nhưng là, rõ ràng buổi tối hôm đó, học trưởng… dũng mãnh như vậy. Nghĩ đến đây, Hạ Đan bất giác đỏ mặt, tuy rằng cô ta lớn mật chủ động, trên thực tế thì trên phương diện kia cũng là vô cùng ngây ngô. Dù sao bản thân Hạ Đan vẫn là phi thường thanh cao, nếu không phải gặp được Lý Hiên khí chất xuất chúng, cô ta làm sao sẽ hạ thấp bản thân theo đuổi? Không được! Ta cũng không tin Lý Hiên đối với ta một điểm cũng không động tâm? Hạ Đan mím môi, ánh mắt càng thêm kiên định. Cô ta lấy di động ra, ngón tay thon dài ở tên màn hình lướt lướt, cuối cùng dừng ở một dãy số xa lạ… “Alo. Quân Quân à! Chị là Hạ Đan học tỷ.” Điện thoại vừa kết nối, trên mặt Hạ Đan nhất thời cười tươi như hoa, thanh âm tuyệt đẹp, mặc cho ai nghe đều nhịn không được tâm tình tốt lên. Vừa ngắt điện thoại, tươi cười trên mặt liền biến mất, thần sắc rất phức tạp. Lý Quân này, ở trong lòng học trưởng thật sự có địa vị cao như vậy sao. Nghĩ đến một màn học trưởng ôm em trai ở quán cà phê, Hạ Đan ẩn ẩn có chút nhụt trí, trực giác của nữ nhân nói cho cô ta biết, phương diện này khẳng định có gì đó không ổn. Không phải đoán, mà là khẳng định. Học trưởng cưng chiều em trai, làm cho Hạ Đan đều tâm sinh đố kỵ. Đây không phải là một điềm báo tốt. Hạ Đan lắc đầu, tiếp theo gọi vài cuộc điện thoại cho Lý Hiên, nhưng là không có người nghe. Sớm đoán được như thế, Hạ Đan không chút hoang mang nhắn một cái tin nhắn qua. Rất nhanh, Lý Hiên liền gọi điện lại. Giờ khắc này, Hạ Đan hiểu rõ, chính mình lại đoán đúng rồi. Lý Quân, chính là nhược điểm trong lòng Lý Hiên đi. Kinh hỉ trong lòng áp lại suy nghĩ phức tạp này, Hạ Đan thật cẩn thận ấn nút nhận điện thoại, “Học trưởng…” Ngày đó tự chủ trương gọi học trưởng, lúc ấy Lý Hiên cũng không có nổi giận, trong lòng Hạ Đan liền có chút mừng thầm, ai ngờ đến ngày hôm sau Lý Hiên liền lạnh mặt nói “Lại gọi toi như vậy, cô cũng đừng mong gặp tôi nữa.” Gọi Học trưởng’ Hạ Đan cũng hiểu được rất uất ức, chỉ là cô ta đối với thái độ lạnh như băng này của học trưởng có chút thất vọng đau khổ. Có lẽ là do mình nóng vội đi, thôi thì đi từng bước một vậy. Lòng người đều là thịt, cô ta cũng không tin không hâm nóng được tảng đá cứng Lý Hiên này. Thanh âm Lý Hiên rất nhanh truyền đến, “Vì cái gì hẹn Quân Quân ra ngoài ăn cơm?” “Học trưởng, anh cùng Quân Quân đã lâu không gặp mặt —— ” Hạ Đan vừa mới vội vàng giải thích, đã bị thanh âm lạnh như băng của Lý Hiên đánh gãy, “Gọi Tiểu Quân.” “Ân?” “Tôi bảo cô gọi là Tiểu Quân.” Thanh âm bên kia lại thấp hơn một phần. “Nga…” Hạ Đan sửng sốt một chút, lập tức lại khôi phục bình thường. Khống chế dục của học trưởng so với cô ta nghĩ còn mạnh hơn nhiều, một cái xưng hô cũng tính toán chi li như vậy. Hạ Đan rất nhanh sắp xếp lại cảm xúc, đem chuyện mình hẹn Quân Quân ra ngoài ăn cơm giải thích một lần, trong lúc nói tràn đầy sự quan tâm đối với Quân Quân. “Về sau không cần tự chủ trương.” Trầm mặc vài giây, Lý Hiên mới chậm rãi nói. Trong lòng Hạ Đan trầm xuống. “Lần này liền quên đi.” “Vậy…” “Ngày mai tôi sẽ đến.” Hô. Tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống, Hạ Đan cất di động, nhìn cửa sổ ngẩn người. Mặc kệ như thế nào, này cũng là đi bước nào tính bước ấy đi. Bữa tối mai, nhất định phải hiểu rõ được người em trai được học trưởng đặt ở đầu quả tim này. Thịt cá nheo có giá trị dinh dưỡng cao, chứa nhiều vitamin và khoáng chất tốt cho cơ thể. Không những vậy, các món ăn ngon từ cá nheo lại dễ chế biến và rất đa dạng như cá nheo sốt hoa chuối, cá trộn chẻo, cá nheo nấu canh chua… Các nhà khoa học đã nghiên cứu và chỉ ra rằng, cá nheo có tác dụng rất tốt trong việc phòng ngừa nhồi máu cơ tim, xơ vữa động mạch. Bởi, thịt cá nheo chứa nhiều vitamin và khoáng chất có lợi cho sức khỏe con người, nhất là các acid béo omega 3, DHA, EPA… Cá nheo không những bổ dưỡng mà các món ăn ngon từ cá nheo lại dân dã, dễ làm. Dưới đây là một vài gợi ý để bạn có thể trổ tài chăm sóc sức khỏe cho cả nhà bằng những món ăn ngon, đơn giản từ cá nheo. Món cá nheo om riềng mẻ là một trong những món ăn ngon từ cá nheo rất dễ chế biến mà lại ngon miệng Cá nheo om riềng mẻ Nguyên liệu nấu cá nheo om riềng mẻ - Cá nheo khoảng 600g - 1 bát con cơm mẻ - 1 củ riềng nhỏ khoảng 30g - 1 củ nghệ nhỏ khoảng 20g - Hành củ tươi - Rau răm khoảng 30g - Gia vị Dầu ăn hoặc mỡ, nước mắm, muối, ớt, tỏi, mỗi thứ một ít. Cách nấu cá nheo om riềng mẻ Bước 1 Cá nheo làm sạch, cạo sạch nhớt rồi rửa qua nước muối. Sau đó cắt miếng vừa ăn và đem ướp với chút muối. Bước 2 Cơm mẻ nghiền kỹ và lọc lấy nước mịn Bước 3 Riềng gọt vỏ, rửa sạch và giã nhỏ. Nghệ cạo vỏ, rửa sạch, giã nhỏ và vắt lấy nước. Bước 4 Hành tươi nhặt và rửa sạch, lá thải nhỏ, củ đập giập. Tỏi bóc vỏ và đập giập. Ớt bỏ hạt rồi băm nhỏ. Rau răm nhặt, rửa sạch và thái nhỏ. Bước 5 Bắc chảo lên bếp, cho dầu ăn vào đun sôi. Tiếp đó cho cá nheo đã ướp ngấm muối vào chảo rán vàng đều 2 mặt. Bước 6 Khi cá đã chín vàng thì gắp cá vào nồi, cho hành củ, tỏi, ớt, mắm, muối, riềng đã giã nhỏ vào. Tiếp đó cho nước nghệ, nước mẻ vào đảo đều cho cá ngấm gia vị, thêm ít nước sôi bằng xăm xắp mặt cá. Sau đó đậy nắp và đun nhỏ lửa cho cá chín mềm. Bước 7 Sau khi cá chín mềm thì bắc ra cho hành, rau răm thái nhỏ vào và múc ra đĩa sâu và ăn nóng. Thịt cá nheo thơm ngọt hòa với vị chua chua, thơm thơm của các nguyên liệu làm món ăn ngon từ cá nheo thêm hấp dẫn Cá nheo nấu măng chua Nguyên liệu làm món cá nheo nấu măng chua - Cá nheo khoảng 500g - 300g măng chua - 1 quả cà chua - 1 thìa mẻ - Rau thì là, hành hoa - Gia vị gồm mắm, muối, hạt tiêu, bột ngọt Cách làm món cá nheo nấu măng chua Bước 1 Cà chua rửa sạch thái múi cau. Rau thì là, hành hoa bỏ gốc, rửa sạch và thái thành khúc khoảng 1cm. Hòa thìa mẻ với một chút nước, sau đó lọc lấy phần nước, bỏ phần cái. Bước 2 Cá nheo làm sạch, cắt khúc vừa ăn, để ráo nước rồi ướp với một chút mắm, muối. Bước 3 Bắc nồi lên bếp, cho một chút dầu ăn vào đun sôi và cho cà chua vào chưng nhừ. Khi thấy cà chua đã nhừ thì đổ măng chua vào vào qua. Tiếp đó cho nước mẻ đã lọc vào. Đun sôi trở lại thì cho một lượng nước vừa đủ để nấu canh. Bước 4 Khi thấy nước trong nồi đã sôi kỹ thì bỏ cá đã ướp vào, thêm gia vị vừa ăn rồi đậy nắp đun sôi trở lại. Sau khi canh cá sôi trở lại thì vặn nhỏ lửa, đun liu riu khoảng 5 phút là được. Bước 5 Nêm nếm gia vị vừa miệng và vị chua vừa phải, thêm hành, thì là vào và múc canh ra bát để thưởng thức. Cá nheo om chuối đậu là một trong những món ăn ngon từ cá nheo được nhiều người yêu thích Cá nheo om chuối đậu Nguyên liệu nấu cá nheo om chuối đậu -Cá nheo khoảng 600g -Chuối xanh 2 quả -Đậu phụ 2 miếng -Hành là, rau tía tô, rau thì là, mỗi loại 1 ít - Hành tím, tỏi, 1 nhánh nghệ, 1 nhánh riềng, mắm tôm, cơm mẻ, mỗi thứ một ít - Gia vị các loại mỗi thứ một ít Cách nấu món cá nheo om chuối đậu Bước 1 Cá nheo làm sạch, cạo hết nhớt và rửa qua nước muối cho sạch. Sau đó cắt thành khoanh vừa ăn. Bước 2 Nghệ và riềng cạo vỏ, rửa sạch rồi giã nát, hành tím bóc vỏ, rửa sạch và băm nhỏ. Sau đó trộn hỗn hợp riềng nghệ với ½ chén cơm mẻ và 1 muỗng cà phê mắm tôm và lọc lấy nước cốt. Bước 3 Ướp cá nheo đã cắt khúc với nước cốt hỗn hợp riềng nghệ, mẻ, mắm tôm. Thêm ½ muỗng cà phê tiêu và 2 muỗng canh hành tím băm nhỏ. Bước 4 Đậu phụ cắt khối vuông nhỏ rồi bỏ vào chảo rán vàng. Bước 5 Chuối xanh tướt vỏ, cắt khúc vừa ăn rồi bổ làm tư. Sai đó ngâm chuối trong nước pha giấm loãng để không bị thâm đen và ra bớt nhựa chát. Bước 6 Cho ít dầu vào nồi phi tỏi cho vàng rồi cho cá đã ướp vào xào cho thịt cá thơm. Tiếp theo cho chuối vào đảo sơ. Cho thêm một lít nước vào om đến khi cá chín và chuối mềm vừa ăn. Bước 7 Nêm thêm muối, nước mắm cho vừa ăn rồi cho phần đậu đã rán vàng vào om thêm 5 phút. Bước 8 Khi món ăn hoàn thành thì múc vào bát, cho thêm hành lá, thì là vào là có thể thưởng thức. Có thể trang trí cho món ăn bằng các loại rau thơm, ớt, cà rốt tỉa hoa để thêm bắt mắt. Vị ngọt bùi của cá nheo hòa quyện với vị chan chát của chuối, béo ngậy của đậu phụ và nước om vàng ươm, đặc quánh làm món ăn thêm hấp dẫn. Các món ăn ngon từ cá nheo được ăn nóng kèm với cơm trắng hoặc bún đều rất ngon.

ca đừng nhéo mặt