Ngày 2 tháng 9 năm 1945 tại quảng trường Ba Đình, Bác đọc tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Bản tuyên ngôn có kết cấu ba phần: cơ sở pháp lý - cơ sở thực tế - khẳng định. Bản tuyên ngôn mở đầu bằng cách trích dẫn những lời bất hủ của "Tuyên ngôn độc lập" của Mĩ và "Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyền" của Pháp. Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu Nhị thiếu gia nhà họ Doãn có gia thế số một, anh giàu có, đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, mà tình trường lại như ý. Mọi thứ có thể coi là hoàn hảo, nhưng duy chỉ bị xuất thân thấp kém của cô vấy bẩn. Đêm đó, sau cơn say, cô tỉnh lại giữa lúc bị mọi người vây quanh nhìn thấy mình và anh trong tình trạng quần áo không chỉnh tề. Ảnh minh họa. Ngày 19/7, UBND tỉnh Quảng Ngãi đã có thông cáo kết luận của Phó chủ tịch UBND tỉnh Trần Phước Hiền về công tác quản lý, sử dụng đất ven biển trên địa bàn tỉnh. Theo UBND tỉnh Quảng Ngãi, trong thời gian qua, công tác quản lý, sử dụng đất đai tại các Khác với sự nghiệp diễn xuất sôi nổi, ngoài đời, Duy Hưng sống khá kín tiếng. Vì vậy, vào năm 2019, đồng nghiệp và khán giả bất ngờ khi anh thông báo kết hôn với vợ cùng nghề. Bà xã của anh tên Huyền Nguyễn, được mệnh danh là ''ác nữ'' của làng sitcom Việt. Sau một Đoạn dốc Cầu Voi đường Nguyễn Hữu Cảnh cần sớm được duy tu, sửa chữa. lưu lượng tham gia giao thông lại đông nên vô tình sập vào những chiếc hố sâu 20cm bị ngập nước, khiến ngã sõng soài ra đường. Trong đó, chiếm đa số là phụ nữ do tay lái yếu. Ông Nguyễn Độc quyền là gì? Độc quyền là hiện tượng được xuất hiện trên thị trường khi một công ty hoặc một nhóm các công ty liên kết với nhau nhằm chiếm vị trí duy nhất trong một lĩnh vực nhất định như cung ứng sản phẩm, dịch vụ ra thị trường, việc "độc quyền LT7vyy. Dạy dỗ đàn ông nghe lời, chút quyến rũ khi họ giận dữ, muốn không cho, Quản giáo phụ nữ dễ bảo, yêu thương khi còn nhiều khí phách, nghĩ muốn yêu thì liền cho. Lạc Dịch, giám đốc điều hành " Tập đoàn Lôi Đình", trò chơi nam nữ không phải thú vui của anh, Cho dù xuất chúng hơn người, nhưng phụ nữ đưa đến trước cửa anh cũng không để vào mắt, Chỉ vì từ trước đến nay anh luôn có một cái đầu bình tĩnh, kể cả có người ngồi ở trong lòng, tim cũng không đập loạn Chưa bao giờ có ai mê hoặc được anh, nhưng sau khi liếc thấy một thiếu nữ ngây ngô, anh biết mình động tâm mất rồi. Cô rất đẹp, đẹp không tỳ vết, cô độc chiếm tâm tình của anh, dạy anh nhiều năm sau khi gặp lại, Tâm đã sớm thất lạc từ lâu, bắt đầu giở thủ đoạn xấu, chỉ vì muốn đến gần cô. Tô Hợp Hoan, bởi vì từ nhỏ mẹ bỏ ba đi theo người khác, nên cô luôn có tư tưởng không thể tin vào tình yêu nam nữ, Bởi vì có người dạy cô, khi đàn ông nhắm trúng một mục tiêu, cũng như hắn đang săn bắt một đối tượng Cô không rõ, đường đường là tổng giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn, lại cuồng ngạo nói muốn theo đuổi cô, Đây giống như một lời nguyền khiến cô chạy cũng không thoát được. Nhưng khi lần đầu tiên thấy anh bị thương, Là lúc cô cùng một người đàn ông đi du lịch, anh lạnh lùng điên cuồng đánh nhau với người khác, còn hôn cô, Như một dấu ấn, khiến cô hoảng loạn. Cho rằng anh chỉ đùa bỡn mình, Cho nên cô hoá thân thành công chúa mặc váy hoa chạy theo một người đàn ông khác, trong lúc đó lại bắt gặp anh bị thương lần nữa, Lúc này, anh cấp cho cô một dấu ấn, không phải là môi, mà là thân thể chưa bao giờ bị xâm chiếm của cô, Cô phản kháng, anh làm như không thấy, nhốt cô ở trên giường mà hưởng thụ, anh nói, Anh muốn cô, cô sẽ phải cho, mà sự độc chiếm của anh, ít nhất là cả đời... Hàn Minh Hy đứng ở xa nhìn Lục Tử Phong và Cửu Thiên Hạ đi vào cổng soát vé. Y cắn mạnh vào phần môi dưới tránh nước mắt trực trào chảy xuống. Đây là lần đầu tiên mà y và hắn xa nhau... Khoảng cách của cả hai sẽ là gần nửa vòng thế giới. Tử Phong là tên đáng ghét, đi qua Ý 2 tháng mà cũng không thèm nói cho mình biết lý do. Hai người kia khuấy dần trước mắt y, Hàn Minh Hy mới lộ ra khuôn mặt uỷ khuất dường như sắp khóc của mình. Tỏ ra mạnh mẽ đối với mình là quá khó với mình sao. Y lấy tay quẹt vài dòng nước mắt ở khoé mắt. Hàn Minh Hy, không được yếu đuối nữa. Chỉ là đi 2 tháng thôi... Tin nhắn điện thoại y " Teng" một tiếng, là từ Tử Phong gửi đến. [Nhất định phải đợi anh về đấy.] Hàn Minh Hy cười khổ trong lòng, cái con người này chừng nào mới hết sến súa như vậy đây. "2 tháng này, y nhất định phải sống tốt, để chứng minh cho anh biết rằng mình cũng có thể tự lo được cho bản thân. Dù sao, cũng không phụ thuộc hay dựa dẫm vào anh ấy hoài được." Đang high trong cảm xúc thì tên vô duyên nào đụng vào Minh Hy khiến cậu lùi về phía xa vài bước. " Này cậu ngoại quốc kia, đi đứng cho đoàng hoàng chứ. Đụng phải Vũ thiếu gia rồi đấy." Ngoại quốc? Minh Hy ngớ ngẩn ngó tới ngó lui tìm kiếm người ngoại quốc nào đó trong câu nói kia. " Nói cậu đấy, cái tên này. Ngó nghiêng đi đâu đấy." À đúng rồi, Hàn Minh Hy cậu là con lai. Sống ở Trung Quốc quá lâu khiến cậu quên mất đi cả dòng máu lai của mình... Mẹ y là người Anh, con mắt màu xanh trong và mái tóc màu vàng cũng là y được thừa hưởng từ mẹ. Minh Hy có rất nhiều nét giống mẹ mình, tuy vậy nhưng khuôn mặt cậu vẫn thanh thoát thể hiện nhiều đường nét Châu Á. Chuyện này nói sau đã, rõ ràng là bọn họ đụng mình cơ mà. Định lý gì đây, người bị đụng là người sai? Y không muốn dính vào phiền phức, đành phải chiều theo ý họ , cúi đầu xin lỗi vài ba câu sau bỏ đi. Bọn người đó nhìn thoạt ra đều là con nhà giàu cả. Nhất là cái tên con trai duy nhất, khí chất mà hắn toả ra hoàn toàn không bình thường. " Đúng là tên bất lịch sự. Hi Vũ, chúng ta đi thôi." " Nhưng mà nhìn cậu ta đẹp lắm ấy chứ." " Con nhỏ này, bỏ ngay cái tật mê trai đó đi. Tên kia nhìn vào chẳng có khí chất ngầu như Hi Vũ của chúng ta đâu. Con trai gì nhìn trông giống gái phết." Ôi trời ạ, bọn con gái phiền phức này lại tiếp tục cãi nhau nữa rồi. Từ Hi Vũ bước nhanh về phía trước, tay bỏ cái mắt kính đen xuống... Hắn quả thật là rất đẹp trai! Liệu có phải chỉ là sự trùng hợp? Không phải ai khác mà là ngay bốn học sinh bắt nạt y... Có ngu mới tin sự việc này chỉ là ngẫu nhiên. Ngay khi Minh Hy đặt chân vào trường, ánh mắt dò xét của tất cả mọi người đều dồn vô y. Thật khó chịu!!! Minh Hy cố gắng lơ đi những con người đó, úp mặt xuống bàn vờ ngủ. Dù không thấy nhưng bên tai vẫn nghe vài tiếng xì xầm nhức đầu. Y cảm giác như cả thiên hạ đang chú ý vào mình và không lần nào y không ngừng chán ghét cái cảm giác đó. Đột nhiên, một thanh âm khủng bố lỗ tai vang lên kế bên y, người gây ra chính là Tề Hi Vũ. Hắn đập ngã cái bàn học gây ra tiếng động lớn. Lúc này, sự chú ý chuyển sang hắn, ai nấy cũng đều nhìn hắn khó hiểu. Tề Hi Vũ nở nụ cười nhẹ, dùng ngón tay chỉ về phía các học sinh trong lớp xong đưa lên miệng "suỵt" một tiếng. Đến đây, tất cả bạn học đã ngấm ngầm hiểu ra ý của Tề Hi Vũ, bọn họ đồng lòng im lặng ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn đợi cô vô. Lớp trưởng thấy vậy vô cùng cảm kích hắn, còn tốt bụng dựng bàn lên lại giùm coi như lời cảm ơn. Cô giáo cuối cùng bước vào, trông thấy lớp đột nhiên trật tự như thế, không khỏi bất ngờ nhưng phần lớn là cảm thấy vui mừng, cô không cần phải rống cổ lên mà quát. Đây là trường tư, học sinh ở đây toàn là những cậu ấm cô chiêu được yêu thương từ trong trứng. Do đó, bọn họ sẽ không coi ai ra gì, ngay cả giáo viên, cứ tự tung tự tác. Thật may khi hôm nay chúng ngoan ngoãn như thế, cô giáo có chút cảm động. Không để mất thời gian của lớp, cô mau chóng dẫn vào bài học. Ở dưới chỗ Tề Hi Vũ đang buồn chán đưa mắt về phía bảng, thì bỗng nhiên một tờ giấy bay qua bàn hắn. Mở ra là dòng chữ " Cảm ơn." Khoé môi cong lên một đường thật đẹp, vội viết câu trả lời xong thảy lại cho người kế bên. Sau đó, không còn nhận được hồi âm từ người kia... Tiếp kế là tiết tự học, lớp khá là im lặng, người nào người nấp đều lôi chiếc điện thoại cảm ứng đắt tiền ra mà dùng. Riêng y, người luôn buồn chán với mọi thứ, điều có thể làm để thời gian trôi qua nhanh chính là ngủ. Tuy vậy, dự định của y lại không thành bởi tên phiền phức ngồi kế bên. Không biết từ khi nào mà hắn đã kéo bàn của mình sát lại bàn y. Người nhích gần y, đầu cách đầu chỉ khoảng 2,3 cm. Tề Hi Vũ thổi vào tai của y, vài sợi tóc mềm cũng bị ảnh hưởng bay nhè nhẹ. Cái đầu màu vàng hoe kia bắt đầu cử động, ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện lên tia không mấy hài lòng nhìn hắn. Tề Hi Vũ chỉ nhe răng ra cười, thì thầm bên tai Minh Hy " Chỉ một câu cảm ơn viết bằng giấy thôi thì không đủ đâu đấy." Lông mày của Minh Hy khẽ nheo lại, vẫn không nói gì, nhích người ra khỏi Tề Hi Vũ. " Này mĩ nhân~ Này người đẹp~ Này-" Bàn tay thon dài của ai kia lập tức chặn miệng của hắn lại. Y thật sự không tin rằng trên đời này ngoài Thiên Hạ ra thì còn có người lại bỉ ổi và mặt dày đến thế. " Minh Hy. Tôi tên Minh Hy. Không được gọi tôi bằng mấy cái biệt danh kia." " Được thôi, được thôi. Vậy gọi là tiểu Hy Hy." Cảnh tượng như phim kia mọi người ai cũng đều trong lớp chứng kiến từ đầu đến cuối, nhưng không ai dám hó hé một câu nào. Ở phía xa, chiếc máy ảnh liên tục bấm máy. Tất cả hình ảnh đều là chụp Hàn Minh Hy và Tề Hi Vũ. ~~~ Căn phòng mang khung sắc màu đen tĩnh lặng, có lẽ đối với Lục Tử Phong, căn phòng như vậy chính là tri kỉ của hắn. Cứ mỗi lần xảy ra chuyện, hắn đều tìm đến nó, một nơi có thể khiến hắn bình tâm lại. Ở trong phòng, đôi mắt gắt gao nhìn vào tấm hình trên tay, sau lại dùng chiếc bật lủa ở tay kia đem đốt phân nửa bức hình. Lục Tử Phong nâng niu nửa còn lại như báu vật. Và cứ như vậy, suốt hai tiếng đồng hồ hắn chỉ ngồi trong phòng mà nhìn bức hình đã bị cháy nửa kia. Tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên rõ rệt, Lục Tử Phong nhăn mặt, nhét vật trong tay vào trong túi áo, mệt mỏi đứng dậy mở cửa. " Chú Phàm, chú lên đây gặp cháu?" Đối với người trước mặt, Lục Tử Phong-hắn vô cùng kính trọng. Người chú này nếu như không nói ra, ắt hẳn hắn đã ngộ tưởng rằng chú ấy là cha mình. " Nghe nói cháu đặt vé máy bay về Trung Quốc!?" Ngữ điệu có chút giận dữ giống như sư tử đầu đàn đang gầm gừ dạy dỗ lại con mình. Lục Tử Phong vẫn giữ thái độ tôn kính nhưng không hoa hé một tiếng nào, điều đó âm thầm khẳng định câu trên của Lục Phàm là đúng. " Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế hả!?!? Thẳng thắn mà nói cho tôi nghe, nếu không đừng trách!" Có ngu mới không biết rằng Lục Phàm đang rất tức giận. Việc thay đổi đại từ xưng hô như thế khiến cho hắn hơi giật mình. Bàn tay nắm chặt lại và vẫn giữ trạng thái như lúc đầu, không đáp trả lại Lục Phàm một câu nào. Lục Phàm ngán ngẩm, quay người toan định bước đi thì tiếng nói của hắn đột nhiên cất lên " Xin chú hãy tin tưởng cháu. Mọi điều cháu làm đều có lý do cả. Cháu sẽ không làm chú thất vọng, dù là chuyện gì!" Tác giả Túy Thư Nam Phi Editor Hàn Phong ——————– Độc chiếm 68 Trạch sáu tám. 451 khiếp sợ Cậu tỉnh táo chút đi! Cậu không có chức năng đó!! Du Dữu thu hồi một tin nhắn. [Vắt hết óc.] Tui thấy cứ thế này cũng không phải giải pháp. Cậu kéo được nhất thời chứ không dùng mãi được. Du Dữu Cậu nói đúng, tui nên nghĩ biện pháp để trạch dài hạn. Ý tui không phải thế… Du Dữu ngẩng đầu nhìn giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu Thương Am. Không biết lúc nào đã thành 38, giảm nhanh thật. “Chú.” Thương Am đã sắp xếp xong việc ăn khuya, thấy cậu nghiêm túc gọi mình thì ngẩng đầu nhìn qua “Sao vậy?” “Giá trị hắc hóa.” Du Dữu gãi đầu, cố gắng sắp xếp lại câu từ “Có phải sau khi giá trị hắc hóa về 0 thì thời gian sẽ rất gấp?” “Thời gian?” “Chính là… sau đó nếu chưa giải quyết được việc khác thì sẽ gặp nguy hiểm?” Du Dữu lo lắng nói “Cho nên ngài mới sốt ruột tăng tốc phát triển. Vì một khi em không còn ràng buộc với hệ thống nữa thì cưỡng chế’ sẽ ảnh hưởng đến em. Trừ khi loại năng lượng này hoàn toàn biến mất, đúng không?” “Có thể nói như thế.” Thương Am sờ tóc cậu, động viên “Đừng lo, tôi sẽ không để em gặp chuyện.” Du Dữu vui mừng cười, cậu biết chú tốt với mình nhất “Ừm! Em cũng có buff của hệ thống, là loại buff mà kể cả không còn ràng buộc thì vẫn không biến mất. Sẽ không bị mấy cái gì mà mất trí nhớ hay bệnh nan y đâu. Chú, đừng lo.” Không cần lo em sẽ gặp vấn đề nên cũng không cần vội vã mang em ra ngoài. Cuộc sống còn rất dài, không vội phải xem những phong cảnh ngay! Có những việc gì muốn làm, cứ chầm chậm chầm chậm chầm chậm chầm chậm làm là được rồi! Thương Am “Được.” Thương Am và Du Dữu bốn mắt nhìn nhau, liếc mắt đưa tình, bầu không khí rất thích hợp. “Em nói đúng, trước đó là do tôi bảo vệ quá đà. Luôn cảm thấy bên ngoài rất nguy hiểm, thấy chỉ có giam em lại mới sẽ không bị kịch bản làm bị thương…” “Không không không! Không phải như thế!” Vẻ mặt Du Dữu thiếu chút thì nứt toác ra, bổ nhào qua ôm tay Thương Am “Em đã nói rồi mà! Bất kể thế nào em cũng thích chú! Chú, dáng vẻ ham muốn chiếm hữu ngút trời của chú là đẹp trai nhất!” “Vậy, vậy hả…?” Thương Am bị câu tỏ tình thẳng thắn này lừa rồi. Du Dữu dùng sức gật đầu, giọng nói tràn đầy tình cảm “Chú, em rất thích như thế. Mỗi ngày đều cảm thấy được người khảm vào trong người để yêu, được chú ý, cảm thấy cực kì an toàn! Em luôn nghĩ, nếu ngày nào đó… ngài chán em rồi thì có phải ngài sẽ mặc kệ em, bất kể em làm gì, đi đâu, đùa giỡn với ai thì cũng không để ý…” “Suy nghĩ lung tung.” Thương Am vỗ vỗ lưng cậu “Người bình thường cũng không quản người yêu nhiều như thế đâu, không cần lo về việc này.” “Thật sao, thật sao?” “Thật…” Thương Am cúi đầu, nhìn chằm chằm động tác của Du Dữu “Em đang…” Du Dữu – người bị chính mình làm buồn nôn đang xoa cánh tay “… Không có gì, chỉ là hơi lạnh.” Hầy, nịnh nọt cũng phải chùn bước. Du Dữu bị nhìn chằm chằm mấy giây nữa, mặt dày xoa xoa mặt “Đúng, là bị lạnh. Không phải bị chính em làm buồn nôn.” Thương Am bật cười, kéo người lên “Đến, nhìn tôi và lặp lại lần nữa?” “Em sai rồi…” Du Dữu nhắm mắt giả chết “Dù sao cũng là ý như thế…” “Du Dữu” Nhận ra được cậu đang cố ý biện hộ cho lời lúc trước, Thương Am cũng không tức giận mà cười càng vui hơn “Tôi biết em muốn tôi vui, muốn thỏa mãn mong muốn của tôi. Nhưng không cần làm đến mức này.” “Em không…” “Những nguyên tác, đại cương chỉ là một bộ phận của cưỡng chế’, có thể tham khảo nhưng không cần hoàn toàn tin tưởng.” Thương Am cúi đầu hôn trán Du Dữu, hạ giọng “Em không cần nghĩ nhiều như thế. Tính tôi không giống với thiết lập ở trên giấy. Dù sao cũng không giống. Muốn mang em đi chơi, đi du lịch cũng không phải đang thăm dò em.” Du Dữu che mặt, không cho hôn “Em biết chú không phải đang thăm dò, là sợ em bức bối. Thế nhưng em chỉ muốn trải qua thế giới hai người với chú, em không bức bối, không chán chút nào.” “Thế nhưng…” “Chú, ngài thích ở lại với em, em cũng thích ở bên cạnh ngài. Thế chẳng phải rất hợp sao?” Du Dữu uốn éo người, lúc thì cọ đầu vào đùi Thương Am, rồi gối lên, lại xoay người, ngửa đầu nhìn người “Ngài không muốn em phải tự nhún mình vì ngài, em cũng không muốn ngài phải như thế nha! Rõ ràng muốn cùng em một đêm bảy lần mỗi ngày, sao phải uất ức bản thân dẫn em đi gặp người khác, nhìn ngắm phong cảnh?” Logic tối đa, không thể phản bác. Thương Am nghe nghe đến mức giá trị hắc hóa suýt thì giảm, suýt thì bị lừa để qua cửa. Nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn thấy… không đúng chỗ nào. “Có phải em…” Thương Am do dự mở miệng. “…” Du Dữu khẩn trương. “… có chuyện giấu tôi?” Ai nha, tất nhiên rồi. Du Dữu cười hai tiếng “Cái gì ạ?” Đúng là Thương Am không đoán được là cái gì, gần đây cũng không có việc gì lớn. Ngoại trừ tiến độ nâng cấp thế giới bỗng tăng tốc thì cũng không có gì khác. Nhưng hắn cũng cẩn thận điều tra, phát hiện năng lượng khiến quá trình nâng cấp tăng tốc giống với năng lượng của hệ thống. Nếu Du Dữu không định nói thì hẳn không phải chuyện xấu. Chắc là… hệ thống đang giúp đỡ? Tuy rằng đáp án này rất không bình thường nhưng cũng chỉ có thể giải thích như thế. Thế nhưng, hệ thống bỗng giúp đỡ chuyện này thì có quan hệ gì với Du Dữu? Chẳng lẽ… Vẻ mặt Thương Am nghiêm túc “Em nói thật, có phải bên hệ thống có vấn đề? Phải duy trì thiết lập mới có thể bảo đảm an toàn?” Du Dữu “H…a…?” Thương Am càng nghĩ càng thấy hợp lý, bỗng rơi vào trầm tư. Có lẽ hắn phải hỏi hệ thống thật cẩn thận. Du Dữu không biết trong đầu chú đang nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc rất quan trọng nên đành nhìn chằm chằm Thương Am không chớp mắt, thậm chí còn hơi chột dạ. Cậu chỉ… không muốn bị giục đi ra ngoài thôi, hi vọng chú đừng nghĩ quá nhiều. Nếu hiểu lầm quá đà, chẳng may không giải quyết được thì phiền. Thương Am nhìn thấy cậu lo lắng, cười trấn an “Không sao, bữa ăn khuya sắp đến rồi. Tôi xuống tầng lấy đồ.” “Ừm ừm!” Sau khi ra khỏi phòng, Thương Am đi thẳng đến thư phòng, tìm thấy chiếc điện thoại màu đen đã bị Du Dữu lạnh nhạt rất nhiều ngày, mở app đối thoại với 100. Hệ thống 100 [Tự động trả lời] Chào ngài, hiện tại tôi đang có việc không online, liên hệ ngài sau. Thương Am Lăn ra đây. Hệ thống 100 … 100 biết Thương Am chẳng mấy thì sẽ phát giác được sự việc không đúng, sau đó sẽ bị hỏi. Nhưng là không ngờ sẽ nhanh như thế. Thương Am Cậu và Du Dữu đã ngầm thỏa thuận gì? Hệ thống 100 … Tôi không biết ngài đang nói gì. Thương Am Được, cậu có thể không nói, tôi nói. Cậu lừa Du Dữu, có lẽ 451 cũng tham gia. Sau đó dùng năng lượng không biết tên để thành lập thỏa thuận giúp tốc độ nâng cấp thế giới tăng nhanh hơn đúng không. Đoán trúng phóc. 100 không nói gì, chấp nhận. Thương Am Mà cậu còn để em ấy mạo hiểm, đúng không? Hệ thống 100 Cũng không tính là mạo hiểm… Thương Am Mạo hiểm này chính là, vì dùng là năng lượng gốc của cậu cho nên sẽ ảnh hưởng đến cưỡng chế’. Phương thức duy nhất để phòng ngừa nguy hiểm là hết sức duy trì thiết lập, để Du Dữu làm theo kịch bản, từ đầu đến cuối không thể bước ra khỏi phòng nửa bước? Hệ thống 100 … ??? Cái gì Thương Am To gan. Yêu linh linh bỗng thấy lạnh cả người, nó cảm thấy sợ hãi, theo bản năng cầu sinh mà gào lên “Chờ một chút!!!” Thương Am nắm điện thoại, cười lạnh “Chờ? Nếu tôi đoán không nhầm, lý do cơ bản cậu giấu mọi thứ không phải vì em ấy hoặc vì tốt cho tôi. Mà là do cậu sợ tôi phát hiện ra cậu không còn giá trị tồn tại. Dù sao năng lượng cũng chuyển ra ngoài, tốc độ nâng cấp cũng thay đổi. Bây giờ cậu biến mất thì cũng chẳng có gì đáng lo.” Hệ thống 100 sử dụng ngôn ngữ máy móc cứng nhắc, ra sức đấu tranh “Không phải! Tôi còn giá trị! Tôi chắc chắn!!! Ngài sẽ không thất vọng!” “Thật sao?” Vẻ mặt Thương Am chẳng thay đổi, chỉ thấy tức giận “Còn mặc cả với tôi. Xem ra trước đó tôi nương tay quá rồi, khiến cậu hiểu lầm địa vị của mình.” “A a a giết hệ thống rồi!” Yêu linh linh bị dọa thiếu chút tắt máy. Tuy nó còn giữ một át chủ bài cuối cùng nhưng phản xạ có điều kiện vẫn không muốn bị format “Tôi có thể giải thích lý do Du Dữu khác thường! Không liên quan đến cái này! Thật! Ngài không tò mò cậu ấy đang nghĩ gì sao?!” Thương Am liếc nó “Ý cậu là, cậu còn hiểu ý nghĩ của em ấy hơn 451?” “…” Yêu linh linh nghẹn lời, mơ hồ cảm thấy đây là câu trào phúng. “Tôi chỉ là người ngoài cuộc, nhìn cục diện rõ hơn thôi.” Vì bảo mệnh, đầu óc Yêu linh linh nhảy số nhanh hơn, tung đòn sát thủ. “Căn bản ngài không cần duy trì thiết lập! Tôi cũng không cấm cậu ấy ra ngoài! Là do chính cậu ấy không muốn ra khỏi cửa! Cậu ấy không dám nói thật với ngài vì sợ mình giống một người bạn cũng là trạch của đời trước, ngày ngày đều bị bạn đời liều mạng túm đi ra ngoài! Bởi vì nhất thời không ra ngoài thì không ai khuyên, nhưng định ở trong nhà trường kỳ thì người xung quanh thể nào cũng khuyên giải!!” “…” Trên tầng, trong phòng ngủ. Du Dữu bỗng rùng mình, con mắt đang buồn ngủ trợn to. Hizzz… “451, cậu ở đâu? Sao tự dưng tui có linh cảm không lành…?” Từ khi 451 bị lấy đi một nửa năng lượng thì mỗi ngày đều rất lười biếng, không thể chơi cũng không thể làm nhiều việc, cả hệ thống đều không có tinh thần. Giờ phút này nghe thấy Du Dữu hỏi cũng chẳng buồn dùng gói giọng nói, lấy giọng máy móc giống 100 trả lời “Chào ngài, tui đang onl. Xin hỏi có phải cần tìm linh cảm không lành?” “Nói tiếng người!” Du Dữu cầm điện thoại lên lay lay “Không tìm! Nói chuyện phiếm với tui! Cả người tui run lên rồi này!” “Yên tâm đi, thế giới sẽ không bị hủy diệt, còn sợ cái gì nữa?” 451 chân thành trả lời “Cậu xem, tiến độ đã tăng đến 70% rồi, xu hướng tăng cũng khả quan nữa!” “Rõ ràng là giấu chú nhổ mầm để tăng, cũng không mừng nổi…” Du Dữu nhướn mày “Chẳng lẽ 100 vì không bán ra bí mật của chúng ta, thà gãy chứ không chịu cong nên tự format rồi?” Tác giả có lời muốn nói Hệ thống 100 Tôi là loại hệ thống đối mặt với uy hiếp sẽ không bán bạn hả? Chương 67 Chương 69 Một ngày mới lại đến, những quá khứ đau buồn lại một lần nữa trôi qua, Lục Tử Phong khi thức dậy liền thắc mắc hôm qua rốt cuộc mình đã lên giường bằng cách nào. Hắn lúc ấy rõ ràng đang ngồi trên ghế sopa... Từ trong bếp, tiếng tắt bếp ga vang lên, bóng dáng của Hàn Minh Hy lấp ló quanh bếp. Giờ thì hắn đã hiểu rồi, Minh Hy, em ấy đã đỡ mình lên giường. Với dáng dấp mảnh khảnh kia, thật ngạc nhiên khi Minh Hy có thể đủ sức để mà đỡ Tử Phong lên giường. Chỉ cần tưởng tượng dáng vẻ khổ sở của y lúc ấy thôi cũng đủ khiến hắn phụt cười. A... Kí ức tối qua trở về... Kết thúc cuộc trò chuyện, Cửu Thiên Hạ ra về để lại Lục Tử Phong yên tĩnh mà suy nghĩ. Lúc anh bước ra khỏi cửa thì thấy hình ảnh ai đó đang ngồi co ro bên cửa. Ôi ôi, nhìn cứ như cục bông ấy~~ Anh khẽ khều cục bông vài cái, ai đó giật mình tỉnh dậy. Ngước mặt lên, đập vào mắt y là nụ cười phè phẫn của tên bố đời kia. Cục bông nhăn mặt một chút, lấy tay đẩy khuôn mặt zoom lớn của Cửu Thiên Hạ ra xa. " Hy Hy, cậu nỡ lòng nào làm tổn thương khuôn mặt đẹp trai của tớ a~~" Đúng vậy, y từ nãy giờ vẫn không về nhà mà ngồi đợi hai người kia bàn chuyện xong. Thật ra nói cho chính xác thì Minh Hy có về nhà nằm một chút nhưng tự nhiên lại cảm giác được lúc này Tử Phong đang rất cần mình. Minh Hy mới vội vàng xin phép ba mẹ qua ngủ với Tử Phong một đêm. Dù vậy, khi y trở lại thì bọn họ vẫn chưa nói chuyện xong nên đành phải đợi ở ngoài cửa. Khí trời vào ban đêm rất lạnh, Hàn Minh Hy đành phải chịu đựng những con gió lạnh buốt thổi qua và ngồi đợi. Tỉnh dậy thấy anh đã ra khỏi nhà liền biết cuộc trò chuyện kết thúc. Hàn Minh Hy đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi xoay qua nhìn Thiên Hạ. " Hai người nói chuyện gì thế?" " Hy Hy yêu dấu, cậu không cần phải biết đâu. Hiện tại, tớ nghĩ cậu nên vào trong với tên ngốc kia đi. Hắn hiện tại rất cần cậu đấy." " Tớ biết." Hàn Minh Hy trả lời anh một cách chắc nịt rồi bỏ đi vào trong. Với câu trả lời đó, Cửu Thiên Hạ có thể hiểu được rằng mối liên kết giữa hai người này đạt đến mức độ thấu hiểu nhau đến độ chỉ cần dựa vào cảm giác mà đã có thể chắc chắn người kia nghĩ gì. Miệng anh cong lên một đường tuyệt đẹp. Ghen tị quá đi~~ Rõ ràng mình cùng họ lớn lên thế vì sao lại bị cho ra rìa thế này. Mình cũng muốn có người yêu nha. Ngay lúc này, trong đầu Cửu Thiên Hạ đã định sẵn hình ảnh của người nào đấy. Anh vừa đi vừa huýt sáo nhởn nhơ, tay móc trong túi quần ra chiếc điện thoại bấm vào số 1 trong danh bạ điện thoại của mình.

độc chiếm duy tình